Tuesday, November 25, 2014

TRUY BẮT KẺ CƯỚP

Có 4 kẻ vào cướp một nhà băng rồi chui vào chiếc ô tô màu xám bỏ chạy. Cảnh sát trưởng M phóng xe truy bắt tội phạm thì gặp một người chắn xe, xin đi nhờ, đnahf cho người đó lên xe rồi lại phóng xe đi.

Cảnh sắt trưởng hỏi người đó:

- Tôi đang đuổi theo 4 tên cướp. Anh có nhìn thấy chúng không?

Người đó cẩn thẩn móc túi lấy ra 1 thanh sôcôla, bẻ đôi, đưa cho cảnh sát trưởng 1 nửa:

- Tôi đứng chờ dưới nắng trời đã 1 giờ rồi mà chỉ có ngài là vui lòng trợ giúp người khác thôi. 10 phút trước kia, tôi nhìn thấy chiếc ô tô màu xám, đúng là có 4 người như ngài nói. Tôi muốn đi nhờ xe của họ nhưng họ không chịu dừng xe, cứ chạy tiếp, rẽ về hướng Tây.

Cảnh sát trưởng phanh gấp xe lại, quay xe rẽ vào lối rẽ hướng Tây. Nét mặt người đó như trút được gánh nặng. Cảnh sát trưởng nghi kỵ nhìn anh ấy rồi chuyển sang hỏi chuyện khác:

- Anh xem hôm nay nóng ghê! Ngay ở dưới bóng râm, nhiệt độ cũng tới 38 độ nhỉ?

- Khẳng định là vậy đấy! - Người đó phụ họa, rồi bỗng kêu lên tiếp: - Ồ, hãy chờ 1 chút, xe ngài chạ tới đâu vậy?

Cảnh sát trưởng quả đoán nói:

- Tới sở cảnh sát!

Bạn có biết cảnh sát trưởng tại sao lại bắt người đó không?

Người đây chính là đồng bọn của lũ kẻ cướp, cố ý dẫn cảnh sát theo đường khác. Bởi vì, nếu như quả là nó đứng đợi 1 giờ dưới nắng nóng 38 độ thì thanh sôcôla đã sớm tan chảy rồi, chẳng dễ bẻ thành hai nửa để tặng cho cảnh sát trưởng 1 thanh!

Monday, August 25, 2014

VỤ GIẾT NGƯỜI TRÊN TÀU BIỂN LÚC GIÔNG BÃO

Mây đen ùn ùn trên bầu trời, cuồn phong gầm thét, sóng biển lồng lên như những con ngựa hoang chưa hề được rèn luyện. Một con tàu đang cố tiến lên về phía nước Anh, chao đảo, tròng trành trên mặt biển trong cơn dông bão.

Nhà thám tử có khổ người vạm vỡ, đã từng dày dạn với bao chuyến vượt biển mà cũng cảm thấy váng vất. Ông cằn nhằn:

- Tiết trời thật quỷ quái, khó chịu quá!

Những bạn ngồi quanh ông đều lắc đầu, kêu lên:

- thật khó chịu quá!

Chính vừa lúc đó, một thủy thủ chạy vội tới, nói với nhà thám tử:

- Nhà thám tử! Trên tàu vừa xảy ra một vụ án mạng!

Nhà thám tử vội cùng chàng thủy thủ chạy tới căn buồng có người bị hại, nhìn thấy người bị hại là một thiếu phụ nằm vật dưới sàn phòng. Chàng thủy thủ giưosi thiệu đó là vợ một nhà triệu phú, tên là Tatlisi.

Nhà thám tử quan sát kỹ, thấy Tatlisi bị một phát đạn vào nhực, két sắt bảo hiểm trong buồng bị mở tung, trong buồng còn có một người đàn ông xưng tên Calithơ - thư ký của Tatlisi.

Calithơ còn nói với nhà thám tử rằng anh ta đang viết ở buồng trên thì bỗng nghe thấy tiếng súng, và khi anh bước ra khỏi buồng của chính mình thì nhìn thấy một bóng đen lao ra khỏi buồng Tatlisi, nhanh như chớp! Tiếp đó, anh nhận ra Tatlisi đã chết ở trong buồng của bà ta.

Nhà thám tử nói:

- Thế tôi có thể tới xem buồng của anh chứ?

- Đương nhiên là có thể?

Tới buồng của Calithơ, nhà thám tử thấy trên bàn viết có đặt một xấp tài liệu, cạnh đây chính là tờ giấy có từng hàng chữ viết rất ngay ngắn, đẹp đẽ. Ông chỉ những từng hàng chữ đó hỏi:

- Đây có phải là những chữ anh vừa viết có phải không?

- Đúng thế! - Calithơ trả lời ngay.

Nhà thám tử cười, dằn giọng nói:

- Mi nói láo!

Nghe lời đó, Calithơ tái mặt.

Lúc đó hành khách & nhiều thủy thủ dồn tới rất đông, mong xem tận mắt nhà thám từ phá án như thế nào. Nhà thám tử quay lại phía mọi người, nói:

- Tàu bị lắc lư dữ dội như vừa rồi, thì bất kì ai cũng đừng mong có thể viết những hành chữ ngay hàng, thẳng cột & tròn trịa, tao nhã như thế này! Không tin thì cứ thử viết đi xem nào?

Calithơ chỉ còn ngậm miệng, cúi đầu nhận tội gây án.

CHIẾC BÁNH TRONG TAY NGƯỜI BỊ SÁT HẠI

Một hôn, nhà toán học Pháp Glima (1811-1832) đi thăm người bạn thân là Luibai. Ông ở phòng số 9 trên tầng 2 của một tòa nhà 4 tầng. Nhưng thật ngạc nhiên vì khi ông đẩy của phòng vào thăm bạn thì căn phòng trống huyếch, trống hoác, chẳng thấy bạn đâu!

Người quản lý khách sạn kể:

- Ngài Luibai đã chết nửa tháng nay rồi! Ngài đó đã bị kẻ nào đâm chết, đúng vào hôm bố mẹ gửi tiền tới cho. Số tiền đó cũng đã bị cướp đi!

- Đã bắt được hung thủ chưa?

- Tói giờ vẫn chưa tìm ra được hung thủ. Luibai và tôi là đồng hương. Mỗi khi nướng bánh vẫn đem biếu ngài đó đôi chiếc khiến ngài rất vui. Đâu ngờ, ngài còn cầm chiếc bánh trong tay mà đã bị đâm chết. Cảnh sát cũng nghi kị chẳng hiểu vì sao một người bị đâm trọng thương, sắp chết mà tay còn cầm chặt chiếc bánh nướng?

- Không có dấu tích gì về hung thủ sao?

- Xin nói nhỏ một chút! Hung thủ khẳng định chỉ ở toàn nhà này thôi! Trước khi án mạng xảy ra, tôi cũng trực ngay đây, không có ai lạ tới toàn nhà này cả. Nhưng tòa nhà này có mấy mươi phòng, với hàng trăm người cơ mà. Thật đau đầu!

Gloma hỏi:

- Tầng 3 có mấy phòng?

- Mỗi tầng nhà đều có các phòng đánh số từ 1 đến 15.

Gloma nhờ người quản lý dẫn mình lên tầng 3. Khi sắp đi hết tầng đó, Gloma hỏi:

- Ai ở căn phòng này?

- Anh ta tên là Mite, tham tiền, hám rượu. Nhưng chiếc bánh thì không có liên can gì tới anh ấy. À, tiện thể nói cho ngài rõ là hôm qua anh ấy đi đâu rồi ấy, chẳng về nữa!

Gloma lớn tiếng khẳng định:

- Đó chính là tên giết người! Người bị hại cầm chặt chiếc bánh nướng trong tay là làm ám hiệu để giúp tìm kẻ giết người. chiếc bánh nướng có tên gọi theo tiếng Anh là Pie, mà Pie theo chữ Hy Lạp là số vô tỷ, bằng 3,1416, thường lấy tròn là 3,14. Chiếc bánh nướng cầm chắc trong tay là ám chỉ hung thủ trú ở tầng 3 phòng 14. Luibai rất thích học toán. Trước khi chết, ông ta nhớ tới chiếc bánh nướng vừa hay có thể dùng làm ám hiệu đó, bèn nắm chắc chiếc bánh nướng trong tay đó mà!

Căn cứ theo hướng dẫn đó, kẻ có tên Mite đã sa lưới. Qua tra xét, hắn đã phải thú nhận rằng vì hám tiền, lại biết Luibai vừa nhận được tiền gửi về, bèn giết Luibai để cướp tiền.

Tuesday, August 12, 2014

VỤ GIẾT NGƯỜI TRÊN TÀU BIỂN LÚC GIÔNG BÃO

Mây đen ùn ùn trên vùng trời, cuồn phong gầm thét, sóng biển lồng lên như những con ngựa hoang chưa hề được rèn luyện. 1 con tàu đang cố tiến lên về phía nước Anh, chao đảo, tròng trành trên mặt biển trong cơn dông bão.

Nhà thám tử có khổ người vạm vỡ, đã từng dày dạn với bao chuyến vượt biển mà cũng cảm thấy váng vất. Ông cằn nhằn:

- Thời tiết thật quỷ quái, khó chịu quá!

Các bạn ngồi quanh ông đều lắc đầu, kêu lên:

- thật khó chịu quá!

Chính vừa lúc đó, một thủy thủ chạy vội tới, nói với nhà thám tử:

- Nhà thám tử! Trên tàu vừa xảy ra một vụ án mạng!

Nhà thám tử vội cùng chàng thủy thủ chạy tới căn buồng có người bị hại, nhìn thấy người bị hại là một thiếu phụ nằm vật dưới sàn phòng. Chàng thủy thủ giưosi thiệu đây chính là vợ một nhà triệu phú, tên là Tatlisi.

Nhà thám tử quan sát kỹ, thấy Tatlisi bị một phát đạn vào nhực, két sắt bảo hiểm trong buồng bị mở tung, trong buồng còn có một người chồng xưng tên Calithơ - thư ký của Tatlisi.

Calithơ còn nói với nhà thám tử rằng anh ấy đang viết ở buồng trên thì bỗng nghe thấy tiếng súng, & khi anh đi ra khỏi buồng của chính mình thì nhìn thấy một bóng đen lao ra khỏi buồng Tatlisi, nhanh như chớp! Tiếp đó, anh nhận ra Tatlisi đã chết từ trong buồng của bà ta.

Nhà thám tử nói:

- Thế tôi có thể tới xem buồng của anh chứ?

- Tất nhiên là có thể?

Tới buồng của Calithơ, nhà thám tử thấy trên bàn viết có đặt một xấp tài liệu, cạnh đó là tờ giấy có từng hàng chữ viết rất ngay ngắn, đẹp đẽ. Ông chỉ những từng hàng chữ đó hỏi:

- Đây có phải là những chữ anh vừa viết có phải không?

- Đúng thế! - Calithơ trả lời ngay.

Nhà thám tử cười, dằn giọng nói:

- Mi nói láo!

Nghe lời đó, Calithơ tái mặt.

Lúc đó hành khách và nhiều thủy thủ dồn tới rất đông, mong xem tận mắt nhà thám từ phá án như thế nào. Nhà thám tử quay trở lại phía mọi người, nói:

- Tàu bị lắc lư dữ dội như vừa rồi, thì bất kì ai cũng đừng mong có thể viết những hành chữ ngay hàng, thẳng cột và tròn xoe, lịch lãm như thế này! Không tin thì cứ thử viết đi xem nào?

Calithơ chỉ còn ngậm miệng, cúi đầu nhận tội gây án.

Tham thì thâm

Vào lúc nửa đêm, theo đường ống dẫn nước, kẻ trộm trèo vào nhà bếp của một gia đình. Tiện tay vớ lấy con dao thái rau treo trên giá, y đi vào phòng khách.

Nhờ ánh đêm lòa nhòa chiếu qua khe cửa sổ, kẻ trộm khám phá ra phòng khách bài trí kiểu cách sang trọng. Nhưng lục lọi hồi lâu, y không tìm thấy đồ vật mà y muốn kiếm. Thứ kẻ trộm muốn lấy là tiền mặt, mobile phone, đồ nữ trang …

Thế là, kẻ trộm bèn nghiêng tai lắng nghe mọi động tĩnh chung quanh, sau đó đẩy nhẹ cánh cửa phòng khép hờ, tay vẫn nắm chắc con dao thái rau, nhón chân nhẹ tay đi vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ đương nhiên có người nên tên cướp rất cẩn trọng. Song y nhanh chóng bình tĩnh lại, tại vì người nằm trên giường ngủ say như chết, không có một chút phản ứng gì.

Chỉ chốc lát sau, tên trộm đã tìm thấy ở đấy những đồ vật mà y khoái nhất: Một ví tiền căng phồng, một chiếc máy điện thoại khá tinh xảo và một sợi dây chuyền vàng trọng lượng không hề nhẹ.

"Ôi! Đêm nay ta sẽ nặng túi trở về đây!" - Đắm say trong niềm vui lâng lâng ấy, tên đạo tặc khẽ rờ nắn túi mình, chuẩn bị ra đi.
Chính vào giây phút ấy, người ngủ trên giường bỗng trở mình, đồng thời lơ mơ nói:

- Đến giờ anh mới về à?

Câu nói khiến cho tên đạo tặc giật thột. Y vội lẩn vào trong bóng đêm đen đặc, lùi ra cửa phòng, giương con dao thái rau trong tay lên.

- Đồ quỷ chết tiệt, còn chưa nhanh chóng đi tắm sao! - Người ấy lại lơ mơ nói vậy, rồi trở mình.

Tên côn đồ hạ thấp con dao thái rau xuống, trong lòng bỗng nảy sinh tà ý: Thì ra người ngủ trên giường là đàn bà, ả ta còn tưởng mình là chồng của ả nữa, lẽ nào ta lại không lấy nhầm trị nhầm, làm một chuyến bội thu cả tiền tài và tình ái!

Thế là tên du côn bèn làm ra vẻ nghe lời "vợ", đi vào toa lét ở gần cửa phòng. Y còn cố ý ngưng kinh doanh toa lét lại, mở vòi cho nước chảy "rào rào".

Nhưng, tên trộm đâu có ngờ được rằng, đúng lúc y sửa soạn ra khỏi nhà tắm, thì thấy cửa toa lét đã bị khóa trái lại.

Hơn thế, y nghe thấy rõ mồn một tiếng xe cảnh sát đỗ xịch ở dưới tầng trệt

Tên côn đồ

Mọi người đều nghĩ rằng Horace Denby là một công dân tốt và trung thực. Lão khoảng 50 tuổi và đang sống đơn thân. Ngoại trừ những cơn sốt nhẹ trong mùa hè, còn thì Horace nhận thấy hoàn toàn khoẻ mạnh & hạnh phúc. Lão là một thợ khoá giỏi và rất được người tiêu dùng tin cậy. Vâng, có thể như mọi người nghĩ, Horace là một công dân tốt nhưng lão không hề trung th ực. Cũng bởi lão là một thợ khoá!

Đã 15 năm nay, năm nào Horace cũng tiến hành một phi vụ mà ngoài lão ra thì không ai biết cả. Horace rất thích sách, những quyển sách quý hiếm và mắc tiền. Lão chỉ đọc chúng vẻn vẹn m ột lần rồi sau đó xếp chúng ngay ngắn lên giá để khi khách tới chơi, lão có thể ngẩng cao đầu và tự hào với BST sách giàu tri thức. Tiền mua sách chính là tiền từ các phi vụ đặc bi ệt kia!

Dưới cái nắng chói chang của tháng bảy, Horace chắc mẩm rằng phi vụ năm nay sẽ suôn sẻ và trót lọt như 15 lần trước. Trong suốt hai tuần, lão đã nghiên cứu kỹ ngôi nhà của gia đình Grange, quan sát các vị trí các phòng, tìm hiểu hệ thống báo động, lối ra, lối vào và cả khu vườn. Cả gia đình Grange đang nghỉ ở Luân Đôn, hai người giúp việc thì vừa đi xem chi ếu bóng, lão tha hồ hành động. Horace rà soát lại túi đề nghề & theo lối au vườn đến cửa phòng bếp. Lão đã thấy người giúp việc cất chìa khoá cẩu thả như thế nào. Lão chỉ việc thò tay qua lỗ nhỏ trên cửa, lôi ra chùm chìa khoá. Rất nhanh gọn, thật sự đơn giản hơn so với các lần trước nếu mà lão còn phải nhọc mình để phá khoá. Như mọi tên côn đồ chuyện nghiệp, Horace vô cùng thận trọng với các dấu tay của mình. Lão chẳng bao giờ để lại hiện trường một dấu vết nào. Bởi vậy, các phi vụ của lão vẫn luôn trót lọt. Lão mở cửa. 1 con chó đang nằm dài trên sàn nhà và sủa hẵng vào tiếng rồi liền ve vẩy đuôi khi nghe lão gọi tên nó :"Ngoan nào, Sherry!". Những con chó nuôi làm cảnh thường như vậy. Chúng chỉ cần người lạ gọi đúng tên và tỏ vẻ âu yếm là chúng có thể thân thiện ngay. Con Sherry không phải là một ngoại lệ.

... Horace tiến thẳng về phía phòng sách. Lão nhẹ nhàng gỡ b ức tranh duy nhất đang treo trên tường xuống. Quả thực, lão đã không hề nhầm. Phải chăng đây sẽ là cách giấu của được các gia đình giàu có ưa chuộng nhất? Trong phòng còn có một giá sách nhỏ và một chiếc bàn, trên có đặt một bình hoa to. Lão m ở bộ đồ nghề, lấy ra những thứ cần thiết để mở cái két chìm kia! Lão có bốn tiếng để hoàn tất việc làm. "Những người giàu thì càng thường ngu si!" - Lão nghĩ thầm. Chúng huênh hoang khoe trên báo về sự giàu có, về ngôi nhà tuyệt vời, về nh ững chuyến đi du lịch... và dĩ nhiên lão chẳng thể bỏ qua được con mồi ngon lành này. Nhưng Horace có vẻ dị ứng với cái mùi quái quỷ toát ra cái lọ hoa trên bàn. Lão rút khăn mặt ra xỉ mũi.

Chợt, lão nghe thấy một tiếng nói vang lên phía cửa:

"Gì vậy? Cảm hay sốt thế?"

"Sốt.." - Horace đáp như cái máy trước lúc kịp định thần.

"Có vẻ nghiêm trọng đấy! Ông phải đến bác sĩ thôi nếu ông không muốn nó làm hỏng việc. Tôi đã nghe thấy tiếng ông từ trên lầu?.

Đó là một phụ nữ trẻ, quý phái trong bộ đồ đỏ. Cô tiến về phía lò sưởi, con chó nhỏ lẵng bẵng theo sau. Cô ta tỏ ra rất bình tĩnh trước sự ra đời của một tên trộm trong nhà:"Ai cũng nghĩ là chúng tôi đang vắng nhà. Làm sao mà giả tưởng được cảnh hay ho này, phải không?". Horace thấy có nhiều ph ần để hi vọng bởi cô không hề tỏ vẻ hốt hoảng hoặc tức giận, cô có vẻ như cũng chẳng có ý định báo cảnh sát. Lão luôn cố tránh & chưa từng bao giờ phải dùng vũ lực để lấy tiền, nhất là với một phụ nữ trẻ đẹp như cô ấy?

"Xem ra tôi đang ngăn cản việc làm của ông? Giờ ông định làm gì?" - Cô hất đầu hỏi lão.

"Đương nhiên là chuồn khỏi đây rồi" - Lão đáp trống không.

"Còn tôi sẽ gọi điện cho cảnh sát & thông cáo về một vị khách không mời" - Cô xem ra có vẻ háo hức đương đầu với lão.

"Tôi thì dễ dàng cắt dây điện thoại rồi... - lão cười ngập ngừng... Cô mê man khoảng nửa giờ thôi cũng đủ cho tôi hành đ ộng,..."

"Ông định đánh tôi ư?".

Lão không trả lời thẳng :"Thì cứ cho là thế! Cô không sợ à?".

Lão mạnh dạn đề nghị :"Vì sao cô không thể để cho tôi đi nhỉ? Tôi cũng đã lấy gì của cô đâu? Và tôi hứa sẽ chẳng bao giờ trở lại đây nữa!".

Cô gái đột nhiên đanh giọng lại :"Sao lại phải thế? Ông đang chuẩn bị ăn trộm của tôi cơ mà? Nếu tôi để ông đi, biết đâu ông sẽ ăn cắp của một người khác? Xã hội cần được thoát kh ỏi những người như ông".

Horace cười :"Tôi không hù dọa gì xã hội. Tôi chỉ lấy của những kẻ thừa tiền, như gia đình cô chẳng hạn. Ít ra cô cũng còn gấp bốn năm lần thế này ấy chứ!".

Cô cười phá lên trước giọng van xin thảm thiết của lão.

"Tôi không có quyền đòi hỏi cô nhưng tôi ngay thẳng mong cô hãy cho tôi một dịp may. Hãy để tôi đi & tôi hứa sẽ từ bỏ công việc xấu xa này!".

Cô im lặng, nhìn lão một cách thân thiện :"Ông thực sự không muốn đi tù, phải không?".

Cô tiến về phía bàn, lôi ra bao thuốc. Horace nhìn cô, trông mong sự tha thứ.

"Cô sẽ để tôi đi chứ?" - Lão châm lửa hộ cô.

"Được rồi, nhưng ông phải giúp tôi một việc".

"Bất kì điều gì!".

"Lần này tôi quay về là để lấy đồ trang sức lên Luân Đôn dự m ột buổi đêm tiệc. Thường thì tôi không đeo đồ trang sức đâu nhưng lần này chồng tôi lại đòi hỏi vì đây sẽ là bữa tiệc quan tr ọng mà! Thế nhưng, tôi..."

Horace mỉm cười :"Như mọi phụ nữ khác, cô lại quên chìa khoá ở đâu đó rồi đúng không?"

"Vâng" - Cô gái nhẹ nhàng đáp.

"Để đó cho tôi! Song phải phá khoá cơ!".

Cô gái vui vẻ :"Không sao! Chúng tôi còn nghỉ lại Luân Đôn dài dài. Ba ngày nữa tôi sẽ trở lại rồi nhờ ông tới sửa hộ két sắt luôn. Chồng tôi sẽ không biết gì về chuyện này & anh ta sẽ chẳng thể trách tôi là chúa lơ đễnh".

Chỉ trong một giờ, lão đã hoàn thành mọi việc, rời khỏi nhà cô gái với một niềm vui khó tả.

Giữ đúng lời hứa với bạn gái trẻ tốt bụng, ba ngày sau, lão quay trở lại để chữa cái két sắt cho cô gái. Ngoài phố đi, lão nghĩ tới những đầu sách sắp xuất bản và lão đã dự tính một vụ trộm khác an toàn & chu đáo hơn. Nhưng lão không còn cơ hội nào để thực hiện một vụ trộm khác. Cảnh sát đã túm cổ lão khi lão vừa bước chân qua cửa. Bà gia chủ đứng đó, là m ột bà già sáu mươi, bà ta nói rằng câu chuyện mà lão kể lại m ột sự đặt điều. Cũng chẳng ai tin lão bởi người ta tìm thấy dấu vân tay của lão cũng như chẳng ai có thể tin được câu chuyện lạ lùng kia: bà chủ nhà nhờ một tên đạo tặc mở két sắt hộ...

Tuesday, August 5, 2014

TÍN HIỆU... VÔ THANH

Nửa đêm. Tại một khách sạn ở Nhật Bản, Sanio cùng cha đang ngủ say bỗng bị dựng dậy với tiếng hù dọa bên tai hết sức dữ dằn:

- Dậy mau! Dậy mau!

Hóa ra, đây chính là một tên côn đồ, lăm lăm dao nhọn sắc trong tay.

Sanio cùng cha run rẩy chui ra khỏi chăn ấm.

- Không được kêu! Mau đưa ví tiền ra nộp ngay! Nếu không, ta sẽ lấy mạng các ngươi! - Tên cướp vung dao trước mặt hai người, nói.

Cha của Sanio sợ quá, lập cập sờ soạng tìm ví tiền dưới gối, song Sanio kín kẽ giữu tay lại. Sanio giả bộ tìm chỗ này, sờ chỗ kia. Bỗng Sanio nghe tiếng mõ của người tuần đêm vang tới gần dần.

Tên đạo tặc giục:

- Có mau lên không nào!...

Sanio nói:

- Tối quá! Ông cho thắp đèn lên một chút mới chọn ra được ví tiền!

Khi tiếng mõ người tuần đêm truyền tới ngay trước khác sạn, Sanio châm đèn và mới lần chần rút ví tiền dưới gối ra, đưa tới phía tên trộm.

Tên cướp vừa hạ dao, giớ tay với chiếc ví tiền thì bỗng vang lên tiếng thét của người đi tuần đêm ở ngoài cửa sổ.

- Bắt cướp! Bắt cướp!

Tên đạo tặc hoảng hồn, cũng không kịp vớ lấy ví tiền, vội lủi đi khỏi phòng cha con Sanio, Nhưng mọi người trong khách sạn đã tóm được hắn!

Cha Sanio hỏi người đi tuần đêm:

- Tại sao ông biết ở trong phòng tôi có cướp?

Sanio nói:

- Lúc thắp đèn thì bóng tên cướp cầm dao sẽ in lên cửa sổ. Đây chính là tín việu vô thanh để chú đi tuần đêm biết mà kêu lên bắt cướp đó mà!

Người đi tuần đêm, nói:

- Đúng thế! Đúng thế!. Thật không ngờ cậu bé thông minh, nhanh trí hơn cả người lớn!

ĐÁ QUÝ MẶT TRĂNG

cuối mùa thu năm 1871, vào một đêm tối như bưng, sấm chớp mưa gió liên hồi. Viện bảo tàng Hoàng gia London (nước Anh) bị kẻ trộm lẻn vào, lấy đi mất nhiều thứ quý giá.

Qua quan sát hiện trường và tình trạng gây án có thể suy đoán đây sẽ là bọn trộm lão luyện, gian trá đã bịa đặt kế hoạch đột nhập chu đáo, tỉ mỉ để gây án. Hệ thống chuông cảnh báo bị phá hoại, nguồn điện bị cắt, khóa bảo hiểm bị mở ra, rồi xe tiếp ứng, đổi xe giữa đường tẩu thoát... đều đâu vào đấy, không để lại bất cứ một sơ hở nào!

Chính phủ đã cho phát đi trên đài, báo treo thưởng cao giá cho ai tố cáo bọn trộm. Cơ quan cảnh sát cũng đã thành lập một tổ chuyên án trinh sát phá án. Đã một khoảng thời gian trôi qua mà chưa có tiến triển nào đáng kể trong việc tìm thủ phạm!

Một hôm, vị Viện trưởng của Viện bảo tàng nhận được đòi hỏi chất vấn của Đài phát thanh. Ông ta cau mày, buồn bã, nói:

- 12 vật lưu lại trong bảo tàng đã bị bọn cướp lấy đi đều là những thứ cực quý giá, nhất là thứ đá quí mặt trăng ấy thì thật là thứ quý hiếm của thế giới, đnasg giá hàng trăm vạn bảng anh, ai nhìn thấy đều phải trầm trồ, ưa thích!...

Mọi người sau khi nghe xong buổi trả lời chất vấn trên đài phát thanh đều thở dài tiếc nuối những thứ đồ quý đã bị trộm đi mất...

Nhưng rồi sau đó không lâu, án trộm khó phá đó tình cờ lại chẳng tốn mấy công sức mà được khám phá, Thì ra do nội bộ trộm bất hòa mà chúng sơ hở, khiến cảnh sát phát hiện tung tích.

Tên du đãng bị thương nằm trên giường bệnh viện đã phải trả lời chất vấn của cảnh sát:

- Khi đó tôi và một người khác lẻn vào thì những người khác ở phía ngoài canh gác, tiếp ứng, Sau thời điểm hai người bọn tôi lẻn được vào trong Viện bảo tàng chỉ lấy đi 10 bức danh họa và 1 hộp hổ phách, không gề lấy đi thứ đá quý mặt trăng nào cả. Nhưng mấy người ở bên ngoài không tin, cho rằng chúng tôi không giao ra đá quý Mặt trăng là không thể! Về sau, ngay người cùng lẻn vào trong bảo tàng với tôi cũng cho rằng tôi đã nuốt riêng hòn đá quý đó!

Hắn gào lên:

- tôi không lấy, tôi quả là không lấy!

Khi vị Viện trưởng nhận lại những bức danh họa & hộp hổ phác ở cơ quan cảnh sát, đã hân hoan, nói:

- Cảm ơn thượng đế! 10 bức danh họa & hộp hổ phách đã được thu về hoàn chỉnh, chẳng thiếu thứ gì nữa rồi.

Có người hỏi ông ta về đá quý Mặt trăng thì ông ta cười cười, trả lời:

- À, đá quí Mặt trăng ư! Ha ha... , chúng tôi đâu có thứ đó ở Viện bảo tàng!

Thì ra ông ta kể trên đài phát thanh rằng có đá quí Mặt trăng bị mất trộm chỉ cốt để gây chia rẻ trong nội bộ bọn trộm cướp mà thôi!

Tuesday, July 29, 2014

Thám tử tư đáp ứng mọi dịch vụ của khách hàng

Bạn có nhu cầu được cung cấp những thông tin thiết yếu về giờ giấc & hoạt động hằng ngày của chồng/vợ/con mình khi có biểu hiện khả nghi? Bạn muốn tìm tòi rõ lai lịch của người bạn đời trước khi kết hôn? Dịch vụ thám tử tư Hoàng Gia sẽ giúp bạn.

Được biết đến là công ty thám tử tư hàng đầu Việt Nam, đẳng cấp quốc tế, công ty thám tử tư Hoàng Gia đáp ứng mọi nhu cầu dịch vụ của quý khách. Hai dịch vụ chính của chúng tôi là thám tử cá nhân & thám tử doanh nghiệp sẽ đồng hành bên bạn trong đời sống và sự nghiệp. Đội ngũ thám tử tư của chúng tôi đa phần là công an, chiến sĩ xuất ngũ, luật sư,…rất chu đáo, nhiệt huyết, được đào tạo bài bản, đảm bảo cung cấp cho bạn những báo cáo công bằng, xác thực nhất. Bằng vốn hiểu biết, kiến thức uyên thâm, chúng tôi có thể vươn tầm tới tất cả moi vùng miền, lãnh thổ, quốc gia mà bạn đòi hỏi. Các kịch bản đều lấy lợi ích của người mua hàng lên hàng đầu, không tác động đến những hoạt động hàng ngày của bạn.Tất cả dịch vụ đều có mức chi phí hợp lí và tiết kiệm, cách hoạch toán mềm dẻo, linh hoạt và dễ dàng.

tham tu tu
Thám tử tư đáp ứng mọi dịch vụ của người tiêu dùng

Muốn “bắt tại trận” kẻ ngoại tình hay muốn có những bằng chứng xác thực để bảo hộ bản thân và con cái trong hành trình li dị. Muốn “biết người biết ta” để níu giữ hạnh phúc gia đình. Muốn biết rõ lịch trình của đối phương để tránh khỏi “cắm sừng”,…Con cái bạn đang làm bạn băn khoăn phát sốt bởi những thói quen ngang ngược mà bạn chưa tìm ra nguyên do.Một người thân của bạn thất lạc đã lâu mà bạn muốn tìm kiếm,…Nhưng tất cả chỉ được gói gọn trong một chi tiêu hợp lí? Đừng lo lắng nhiều mà hãy đến với dịch vụ thám tử cá nhân của công ty thám tử tư Hoàng Gia để được hỗ trợ. Dịch vụ thám tử tư cá nhân công ty Hoàng Gia cung cấp cho bạn những dịch vụ sau :dịch vụ theo dõi, dịch vụ tìm kiếm, điều tra trước hôn nhân, điều tra ngoại tình, xác minh nhân thân, bảo vệ mật 24/7,phần mềm giám sát điện thoại,…

Tất cả nhu cầu của doanh nghiệp trong nghiệp vụ điều tra doanh nghiệp như: điều tra nội bộ, điều tra điệp viên, quyền có được trí tuệ, săn ảnh theo yêu cầu, điều tra đối thủ, cạnh tranh kênh phân phối, điều tra kinh tế, ngăn chặn hàng giả, xác minh nhân viên,… đều có trong danh mục phục vụ tại công ty thám tử tư Hoàng Gia. Bạn có thể yên tâm về lí lịch nhân viên mới tuyển đã vào làm ở vị trí quan trọng, bạn biết được tình hình đối thủ trong cạnh tranh, bạn “đá đít” được tên điệp viên ra khỏi cơ quan mình,… Tất cả đều sẽ góp phần giúp bạn chuyên tâm vào công việc kinh doanh, tạo ưu điểm cho công ty trên đà phát triển thành công. Chúng tôi đã hỗ trợ thành công cho hươn 200 doanh nghiệp bằng tất cả sự tận tụy và tác phong chuyên nghiệp của mình.

Phục vụ trên phương châm 10 chữ vàng: uy tín, chất lượng, chuẩn mực, sáng tạo,cạnh tranh, rõ ràng, chuyên nghiệp, trách nhiệm,nhiệt tình, thân thiện. Chúng tôi sẽ hoàn 100% chi phí nếu bạn tìm ra nơi có dịch vụ hoàn hảo hơn công ty thám tử tư Hoàng Gia.

CHIẾC ÁO NGỦ

Ở nước nọ có một nhà buôn đồ cổ. Buổi tối hôm đó anh ta tiếp một người bạn mới quen là một người sưu tầm đồ cổ.

Hàn huyên một chặp, nhà buôn khoái trí khoe với người bạn mới mấy thứ đồ cổ đắt giá nhất của mình. Người bạn mới cứ trầm trồ khen hoài. Đêm khuya, Nhà buôn đưa bạn vào phòng khách nghỉ, không quên khóa cửa và buộc con chó ở ngoài canh chừng.

Quãng nửa đêm, người khách đó cuỗm mấy thứ đồ cổ quý định trốn đi, đâu ngờ bị chủ nhà phát giác, hai bên đánh lộn nhau. Con chó lại cắn bị thương chủ nhà, làm cho anh chàng ăn cắp trốn chạy được!

Nhà buôn đồ cổ cuống lên gọi điện thoại báo cảnh sát tới hiện trường. Công ty bảo hiểm tài sản cũng cử người đến. Nếu quả thực bị mất trộm thì nhà buôn đồ cổ sẽ được bồi thường một món tiền, theo quy định.

Từ hiện trường nhân viên công ty bảo hiểm xem xét, thấy rõ là nhà buôn đồ cổ bị mất cắp thật. Nhưng vấn đề ở chỗ là vì sao anh ta lại bị chó nhà mình cắn bị thương? Nhà buôn đồ cổ cũng chẳng lý giải nổi điều đó cho thật rõ ràng.

Nhân viên Công ty bảo hiểm nói:

- Việc này thật chẳng hợp lý, hợp tình gì cả! Từ xưa tới nay có bao giờ chó được huấn luyện chu đáo lại đi cắn chủ nhà! Vụ án này thật khó tin quá! Công ty chúng tôi không nhận bồi thường cho chủ nhà buôn đồ cổ đâu!

Vị cảnh sát trưởng chú ý tới chiếc áo ngủ bị cắn xé rách bươm, lại nhìn thấy con chó cứ quẩn quanh chiếc áo ngủ ấy bỗng vỡ lẽ ra. Ông ta hỏi:

- Ông chủ hiệu buôn hãy xem kỹ xem chiếc áo ngủ này có phải của ông không?

Nhà buôn nhặt chiếc áo ngủ, lật đi lật lại xem kỹ, kêu lên:

- Ủa! Không! Đây không phải là chiếc áo ngủ của tôi. Áo ngủ của tôi có hai bông hoa thêu ở hai ống tay áo, do con gái tôi thêu mà!

Vị cảnh sát trưởng mỉm cười, nói:

- Thế là rõ rồi! Các người đánh nhau ở trong đêm tối mà chó thì chỉ theo dấu mùi ở chiếc áo mà cắn xé. Chiếc áo ngủ này là do tên kẻ trộm tráo với áo ngủ của ông trước khi nó hành sự. Nó đã có sự sắp đặt như thế. Cho nên, không nghi hoặc gì nữa, đây là vụ mất trộm thật sự.

Về sau, tên kẻ trộm cũng bị bắt. Hắn đúng là tên chuyên trộm cắp đồ cổ.Ở nước nọ có một nhà buôn đồ cổ. Buổi tối hôm đó anh ấy tiếp một người bạn mới quen là một người sưu tầm đồ cổ.

Hàn huyên một chặp, nhà buôn khoái trí khoe với người bạn mới mấy thứ đồ cổ đắt giá nhất của chính mình. Người bạn mới cứ trầm trồ khen hoài. Đêm khuya, Nhà buôn đưa bạn vào phòng khách nghỉ, không quên khóa cửa và buộc con chó ở ngoài canh chừng.

Quãng nửa đêm, người khách đó cuỗm mấy thứ đồ cổ quý định trốn đi, đâu ngờ bị chủ nhà phát giác, hai bên đánh lộn nhau. Con chó lại cắn bị thương gia chủ, khiến cho anh chàng ăn cắp trốn chạy được!

Nhà buôn đồ cổ cuống lên gọi điện thoại báo cảnh sát tới hiện trường. Công ty bảo hiểm tiền của cũng cử người đến. Nếu quả thực bị mất trộm thì nhà buôn đồ cổ sẽ được đền bù một món tiền, theo qui luật.

Từ hiện trường nhân viên công ty bảo hiểm xem xét, thấy rõ là nhà buôn đồ cổ bị mất cắp thật. Nhưng vấn đề ở chỗ là vì sao anh ấy lại bị chó nhà mình cắn bị thương? Nhà buôn đồ cổ cũng chẳng lý giải nổi điều đó cho thật minh bạch.

Nhân viên Công ty bảo hiểm nói:

- Vụ này thật chẳng đúng đắn, hợp tình gì cả! Từ xưa tới nay có bao giờ chó được rèn luyện cẩn thận lại đi cắn chủ nhà! Vụ án này thật khó tin quá! Công ty chúng tôi không nhận đền bù cho gia chủ buôn đồ cổ đâu!

Vị cảnh sát trưởng lưu ý tới chiếc áo ngủ bị cắn xé rách bươm, lại nhìn thấy con chó cứ quẩn quanh chiếc áo ngủ ấy bỗng vỡ lẽ ra. Ông ta hỏi:

- Đại gia hiệu buôn hãy xem kỹ xem chiếc áo ngủ này có phải của ông không?

Nhà buôn nhặt chiếc áo ngủ, lật đi lật lại xem kỹ, kêu lên:

- Ủa! Không! Đây không phải là chiếc áo ngủ của tôi. Áo ngủ của tôi có hai bông hoa thêu ở hai ống tay áo, do con gái tôi thêu mà!

Vị cảnh sát trưởng mỉm cười, nói:

- Thế là rõ rồi! Các người đánh nhau có trong đêm tối mà chó thì chỉ theo dấu mùi ở chiếc áo mà cắn xé. Chiếc áo ngủ này là do tên kẻ trộm tráo với áo ngủ của ông trước lúc nó hành sự. Nó đã có sự sắp đặt như thế. Bởi vậy, không nghi kỵ gì nữa, đây là vụ mất trộm thực sự.

Về sau, tên kẻ trộm cũng bị bắt. Hắn đúng là tên chuyên lấy cắp đồ cổ.

BÍ MẬT DẤU CHÂN

Ngài V trải qua phấn đấu gian khôt nhiều năm mới trở thành một triệu phú, sống trong một biệt thự sang trong, có nhiều người hầu kẻ hạ.

Chẳng hiểu do nguyên nhân gì, nhà triệu phú đó, vào một buổi sáng sớm hửng nắng sau hai ngày mưa tầm tã, lại nằm chêt trong vườn biệt thự của mình.

Cảnh sát sau khi nhận được tin báo án đã lập tức tiến hành kiểm tra hiện trường và khám thi thể, kết quả phán đoán rằng ngàu V là bị sát hại, đồng thời kẻ sát hại là rất hiểu nội tình ở đó. Ở hiện trường cảnh sát còn phát hiện ra dấu chân tội phạm là to mà nông.

Qua điều tra cảnh sát nhận ra ba người trong dinh thự có động cơ giết người, đồng thời có điều kiện giết ngài V. Thế là họ bèn triệu ba đối tượng nghi ngờ tới thẩm vấn: quản gia, đầu bếp và nhân viên quản lý ngôi biệt thự.

Qua điều tra dấu chân của ba người đó, thấy chân của bà quản gia rất bình thường, dấu chan của đầu bếp nhỏ và sâu, dấu chân của nhân viêc quản lý biệt thự to và sâu. Không có dấu chân một người nào giống như dấu chân phát hiện ở hiện trường. Nhưng cảnh sát thông ming lại qua dấu tích chân của ba người mà tìm ra hung thủ.

Bạn có thể phân tích ra hung thủ là kẻ nào không?

Hung thủ là tên đầu bếp. Từ dấu chân to mà ông phát hiện được trên hiện trường mà xem xét thì đó là đầu bếp có cỡ người thấp bé vì muốn đánh lạc sự chú ý tới hắn nên khi giết người đã đi vào đôi giày to!
Ở nước nọ có một nhà buôn đồ cổ. Buổi tối hôm đó anh ấy tiếp một người bạn mới quen là một người sưu tầm đồ cổ.

Hàn huyên một chặp, nhà buôn khoái trí khoe với người bạn mới mấy thứ đồ cổ đắt giá nhất của chính mình. Người bạn mới cứ trầm trồ khen hoài. Đêm khuya, Nhà buôn đưa bạn vào phòng khách nghỉ, không quên khóa cửa và buộc con chó ở ngoài canh chừng.

Quãng nửa đêm, người khách đó cuỗm mấy thứ đồ cổ quý định trốn đi, đâu ngờ bị chủ nhà phát giác, hai bên đánh lộn nhau. Con chó lại cắn bị thương gia chủ, làm cho anh chàng ăn cắp trốn chạy được!

Nhà buôn đồ cổ cuống lên gọi điện thoại báo cảnh sát tới hiện trường. Công ty bảo hiểm tiền bạc cũng cử người đến. Nếu quả thực bị mất trộm thì nhà buôn đồ cổ sẽ được đền bù một món tiền, theo qui định.

Từ hiện trường nhân viên công ty bảo hiểm xem xét, thấy rõ là nhà buôn đồ cổ bị mất cắp thật. Nhưng vấn đề ở chỗ là tại sao anh ta lại bị chó nhà mình cắn bị thương? Nhà buôn đồ cổ cũng chẳng lý giải nổi điều đó cho thật rõ ràng.

Nhân viên Công ty bảo hiểm nói:

- Sự việc này thật chẳng đúng đắn, hợp tình gì cả! Từ xưa tới nay có bao giờ chó được huấn luyện chu đáo lại đi cắn chủ nhà! Sự việc án này thật khó tin quá! Công ty chúng tôi không nhìn nhận đền bù cho chủ nhà buôn đồ cổ đâu!

Vị cảnh sát trưởng lưu ý tới chiếc áo ngủ bị cắn xé rách bươm, lại nhìn thấy con chó cứ quẩn quanh chiếc áo ngủ ấy bỗng vỡ lẽ ra. Ông ta hỏi:

- Ông chủ hiệu buôn hãy xem kỹ xem chiếc áo ngủ này có phải của ông không?

Nhà buôn nhặt chiếc áo ngủ, lật đi lật lại xem kỹ, kêu lên:

- Ủa! Không! Đây không phải là chiếc áo ngủ của tôi. Áo ngủ của tôi có hai bông hoa thêu ở hai ống tay áo, do con gái tôi thêu mà!

Vị cảnh sát trưởng mỉm cười, nói:

- Thế là rõ rồi! Những người đánh nhau có trong đêm tối mà chó thì chỉ theo dấu mùi ở chiếc áo mà cắn xé. Chiếc áo ngủ này là do tên kẻ trộm tráo với áo ngủ của ông trước lúc nó hành sự. Nó đã có sự sắp đặt như thế. Cho nên, không nghi kị gì nữa, đây là vụ mất trộm thật sự.

Về sau, tên kẻ trộm cũng bị bắt. Hắn đúng là tên chuyên trộm cắp đồ cổ.

TẤM THẢM CỦA AI

Thời Nam Bắc triều, ở Bắc Ngụy có xảy ra một vụ xửa án đến ly kỳ.

Có người gùi một tải muối tới bán ở thị trấn nọ, giữa đường gặp người đốn củi cũng định tới thị trấn đo bán củi, Họ cùng ngồi nghỉ dưới bóng một cây to. Nhưng khi cả hai cùng định đi tiếp thì xảy ra tranh tụng tấm thảm ở mặt đất. Ai cũng bảo là của chính mình, chẳng ai chịu ai, cuối cung thành ra gianhg giật, đánh nhau to, khiến những người qua đường phải nhảy tới can gián và giải hai người tới của quan.

Quan tòa bảo họ luân phiên kể lại sự tình đầu đuôi.

Người bán muối cướp cơ hôi, nói trước:

- Tấm thảm là của tôi! Tôi tha nó đi nhiều nơi để lót vai, đặt lên tải muối đem bán, đã dùng được hơn 5 năm rồi!

- Mày là kẻ ăn gian nói dối! Làm sao dám lấy của người khác làm của chính mình? Tấm thảm này khi vào núi đốn củi tôi vẫn khoác cho ấm. Khi vác củi, tôi lại dùng nó làm đệm vai cho đỡ đau!

Nghe ai nói cũng có lý, chẳng rõ ai là chủ của tấm thảm cả!

Quan tòa ra lệnh:

- Cả hai người hãy lui ra ngoài, đợi đấy!

Khi 2 người đã ra khỏi nơi công đường, quan tòa mới hỏi những người giúp việc:

- Nếu nện tấm thảm này một trận thì có thể biết tấm thảm này là của ai chăng?

Những người giúp việc vè người tham dự phiêm tòa đều cười ồ lên, chẳng trả lời quan tòa. Quan tòa nghiêm mặt, bảo:

- Hãy đặt tấm thảm lên chiếu & đánh 40 roi cho ta!

Các người giúp việc phải theo lệnh mà làm. Xong đâu đó quan tòa tới xem xét tấm thảm, nói:

- Đúng là không chịu nổi roi vọt, đã chịu cung khai rồi đây! Truyền cho gọi hai người vào hầu tòa!

Hai người vào công đường xong, quan tòa nói:

- Tấm thảm đã cung khai rằng người bán muối là chủ nhân của nó!

Người bán củi đỏ mặt, cãi:

- Tấm thảm làm sao biết nói lời cung khai? Tấm thảm đích thực là của tôi.

Quan tòa chỉ những hạt muối nhỏ bật ra từ tấm thảm, nghiêm khắc nói:

- Gì đây! Người hãy mở mắt ra xem!

Lúc đó, người đốn củi mới cúi đầu chịu thua!

ĐÁ QUÝ MẶT TRĂNG

Cuối mùa thu năm 1871, vào một đêm tối như bưng, sấm chớp mưa gió liên hồi. Viện bảo tàng Hoàng gia London (nước Anh) bị kẻ trộm lẻn vào, lấy đi mất nhiều thứ quý giá.

Qua quan sát hiện trường và tình trạng gây án có thể suy đoán đây sẽ là bọn trộm lão luyện, man trá đã bịa chuyện kế hoạch đột nhập cẩn trọng, tỉ mỉ để gây án. Hệ thống chuông cảnh báo bị phá hoại, nguồn điện bị cắt, khóa bảo hiểm bị mở ra, rồi xe tiếp ứng, đổi xe giữa đường tẩu thoát... đều đâu vào đấy, không để lại bất kể một sơ hở nào!

Chính phủ đã cho phát đi trên đài, báo treo thưởng cao giá cho ai tố cáo bọn trộm. Cơ quan cảnh sát cũng đã thành lập một tổ vụ án phức tạp trinh sát phá án. Đã một khoảng thời gian trôi qua mà chưa có tiến triển nào đáng kể trong việc tìm thủ phạm!

Một hôm, vị Viện trưởng của Viện bảo tàng nhận được yêu cầu phỏng vấn của Đài phát thanh. Ông ta cau mày, buồn bã, nói:

- 12 vật lưu giữ trong bảo tàng đã bị bọn cướp lấy đi đều là những thứ cực quý giá, nhất là thứ đá quý mặt trăng ấy thì thật là thứ quý hiếm của thế giới, đnasg giá hàng trăm vạn bảng anh, ai nhìn thấy đều phải trầm trồ, ưa thích!...

Mọi người sau lúc nghe xong buổi trả lời phỏng vấn trên đài phát thanh đều thở dài tiếc nuối những thứ đồ quý đã bị trộm đi mất...

Nhưng rồi sau đó không lâu, án trộm khó phá đó tình cờ lại chẳng tốn mấy công sức mà được phát hiện, Thì ra do nội bộ trộm lục đục mà chúng sơ hở, khiến cảnh sát khám phá tung tích.

Tên du côn bị thương nằm trên giường bệnh viện đã phải trả lời phỏng vấn của cảnh sát:

- Khi đó tôi & một người khác lẻn vào thì những người khác ở phía ngoài canh gác, tiếp ứng, Sau lúc hai người bọn tôi lẻn được vào trong Viện bảo tàng chỉ lấy đi 10 bức danh họa và 1 hộp hổ phách, không gề lấy đi thứ đá quí mặt trăng nào cả. Nhưng mấy người ở bên ngoài không tin, cho rằng chúng tôi không giao ra đá quý Mặt trăng là chẳng thể! Về sau, ngay người cùng lẻn vào trong bảo tàng với tôi cũng cho rằng tôi đã nuốt riêng hòn đá quý đó!

Hắn gào lên:

- tôi không lấy, tôi quả là không lấy!

Khi vị Viện trưởng nhận lại những bức danh họa và hộp hổ phác ở cơ quan cảnh sát, đã vui sướng, nói:

- Biết ơn thượng đế! 10 bức danh họa & hộp hổ phách đã được thu về hoàn chỉnh, chẳng thiếu thứ gì nữa rồi.

Có người hỏi ông ta về đá quý Mặt trăng thì ông ta cười cười, trả lời:

- À, đá quý Mặt trăng ư! Ha ha... , chúng tôi đâu có thứ đó ở Viện bảo tàng!

Thì ra ông ta nói trên đài phát thanh rằng có đá quý Mặt trăng bị mất trộm chỉ cốt để gây chia rẻ trong nội bộ bọn trộm cướp mà thôi!

Con mèo đen

Về câu chuyện mật thiết vào loại kỳ cục nhất mà tôi sắp hạ bút viết đây, tôi không mong chờ cũng như không đòi hỏi ai tin cả. Mà có mất trí mới đi trông mong như thế, vì chính bản thân những cảm quan của tôi cũng không công nhận nó là có thật. Vâng, tôi không điên - & rất chắc chắn là tôi không mơ. Nhưng ngày mai tôi chết & hôm nay hẳn tôi phải trút đi gánh nặng trong tâm hồn tôi. Mục đích gần nhất của tôi là phát biểu với mọi người những sự kiện trong gia đình một cách đầy đủ, gọn gàng mà không bình luận gì cả. Do hậu quả của nó, những sự kiện này đã làm tôi hoảng sợ, đã dày vò tôi, đã huỷ hoại tôi. Nhưng tôi chẳng có ý định giải bày quá tỉ mỉ. Còn đối với tôi, nó cũng không có ý khác hơn là cảm giác rùng rợn, nhưng đối với số đông thì họ thấy ít sợ hơn là thấy kỳ quặc. Sau này có thể có vài nhà trí thức nào đó sẽ khiến cho những điều mờ ảo của tôi chỉ là chuyện thường, sẽ có một vài trí tuệ nào đó bình tĩnh hơn, lôgích hơn & khó bị kích động hơn đầu óc của tôi, sẽ nhìn thấy rõ, trong những trường hợp tôi đã cực kỳ ngạc nhiên kể lại rất tỉ mỉ, không có gì khác hơn là một chuỗi rất thông thường & rất tự nhiên của nhân & quả.

Từ thuở nhỏ, tôi đã được chú ý vì tính tình dễ bảo và lòng nhân đạo. Tính tình hiền dịu của tôi trở nên một trò cười của những người bạn. Tôi đặc biệt rất thích loài vật và được bố mẹ nuông chiều cho chơi với rất nhiều loài vật. Tôi đã mất nhiều thì giờ với bọn này, & không gì làm cho tôi sung sướng bằng được cho chúng ăn, được vuốt ve chúng. Tính nết riêng biệt này cứ phát triển dần theo đà lớn lên của tôi, và khi đã trưởng thành thì nó trở nên 1 trong số những nguồn vui chính của tôi. Với kẻ đã dành nhiều tình thương mến cho 1 con chó khôn ngoan, trung thành thì tôi không các bạn cần tốn công lí giải về tính chất & mức độ tình cảm đã dành cho nó. Trong tinh thần vị tha và tình thương đầy tinh thần hy sinh của con vật, có một cái gì đi thẳng vào lòng nó & thường tạo ra dịp tốt để chứng minh tình bạn thấp kém & lòng trung thành rất mong manh của con người.

Tôi lấy vợ sớm & rất sung sướng thấy tính tình của vợ tôi không khác gì tôi bao nhiêu. Cảm nhận tôi thiên vị đối với mấy loại thú trong nhà, cô ta chẳng bao giờ để lỡ dịp tìm cho tôi những con vật dễ thương nhất. Chúng tôi có chim, có cá vàng, có một con chó rất xinh, có thỏ, có một con khỉ con & một con mèo.

Con mèo này là 1 con vật rất to và đẹp, đen tuyền, và khôn đến mức độ đáng ngạc nhiên. Bàn về trí thông minh của nó, vợ tôi, thực lòng không hề bị chút nào nhiễm phải óc mê tín, vẫn thường nói đến một quan niệm cũ trong dân gian cho rằng tất cả bọn mèo đen đều là phù thuỷ trá hình. Cô ta không hề coi đây chính là chuyện nghiêm túc, nhưng tôi ghi lại tất cả không vì lẽ gì khác hơn là những điều cho đến nay xảy ra đáng cho cô ta phải nhớ.

Pluto - tên con mèo - là con vật tôi quý nhất, là người bạn của tôi. Chỉ có tôi cho nó ăn, & trong nhà tôi đi đâu là nó theo tới đó. Tới nỗi tôi phải rất khó khăn mới ngăn được nó, không cho theo tôi ra đường.

Tình bạn của chúng tôi kéo dài theo kiểu đó trong nhiều năm; trong thời gian này tính khí & thái độ của tôi - do rượu chè quá độ - (tôi thật xấu hổ mà thú nhận) đã suy sụp về cơ bản, ngày càng càng xấu đi. Ngày càng tôi càng trở thành cáu kỉnh, bực bội & không nghĩ gì đến tình cảm của người khác. Tôi đã ăn nói thô lỗ với vợ. Dần dần đến mức dùng vũ lực với cô ấy nữa. Mấy con vật của tôi dĩ nhiên đã cảm nhận sự biến đổi của tôi. Tôi ngoài việc bỏ lơ chúng nó, nhưng lại hành hạ chúng nữa. Tuy nhiên, đối với Pluto, tôi còn quan tâm đến nó, còn kềm chế không đến nỗi ngược đãi với nó. trong khi đó thì tôi không ngập ngừng gì mà không ngược đãi những con thỏ, con khỉ, hoặc ngay cả đến con chó nữa, khi, bất ngờ, vì tình cảm chúng nó luẩn quẩn trên đường đi của tôi. Nhưng căn bệnh của tôi cứ tăng lên - một thứ bệnh như bệnh nát rượu - rồi cuối cùng, đến cả Pluto nữa, lúc này đã mở đầu già, và do đó đã có phần cáu kỉnh - cả Pluto nữa cũng mở đầu hứng chịu sự thay đổi tính khí của tôi.

Một buổi tối, khi từ quán nhậu quen thuộc ngoài phố về, say bí tỉ, tôi cho rằng con mèo cố ý tránh mặt tôi. Tôi nắm lấy nó. Trong lúc kinh hãi, sợ tôi đánh nó, nó đã cắn vào tay tôi, gây nên một vết thương nhẹ; trong phút chốc tôi tức điên lên như bị quỷ ám. Tôi không còn biết tôi là ai nữa. Hồn tôi lúc này như bỗng chốc bay ra khỏi xác - một cơn điên loạn tàn độc làm rung tất cả các thớ thịt của tôi. Tôi rút trong túi áo ra một con dao con, kéo lưỡi dao ra, tôi nắm chặt lấy cổ con vật, tôi thư thái khoét Hai trong một mắt của nó! Thật tôi xấu hổ đến run lên khi viết lại cái hành động hung ác kinh khủng này.

Sáng hôm sau, khi bình tĩnh lại - đã ngủ được nguyên vẹn sau một đêm trụy lạc - tôi cảm nhận nửa như ghê tởm, nửa như ăn năng về tội ác mà tôi đã gây nên. Nhưng đó chỉ là một thứ tình cảm mơ hồ, yếu ớt, còn tâm hồn tôi vẫn hoàn toàn yên ổn, không hề bị chạm tới. Tôi lại lao vào nhậu nhẹt, & dìm sâu vào trong rượu tất cả mọi ký ức về hành động của tôi.

Trong thời gian đó, con mèo dần dần phục hồi. Hốc con mắt bị mất trông bề ngoài dễ sợ thật, nhưng nó không còn phải gánh chịu bất kể một nỗi xót xa nào nữa. Nó lại đi quanh quẩn trong nhà như cũ, nhưng, như ta có thể thấy trước, nó rất khiếp sợ khi thấy tôi đến gần. Trong lòng tôi hãy còn lại chút tình cảm cũ và ban đầu tôi thấy tội nghiệp cho cái phần rõ rệt là không có gì đáng yêu của một sinh vật có lần tôi đã yêu thương đến thế. Nhưng tình cảm này chẳng mấy chốc đã nhường chỗ cho sự phẫn uất. Và tinh thần ngoan cố trong cái xấu đã về với tôi như một sự suy sụp cuối cùng và dứt khoát. Triết học cũng chả làm gì được với tinh thần này. Thế là tôi không tin rằng, linh hồn tôi đáng sống, bằng tin rằng sự ngoan cố trong cái xấu là một trong các động lực ban sơ của lòng người - một trong nhiều năng khiếu, hay tình cảm ban sơ và nguyên vẹn, không chia cắt được đã vạch ra phương hướng cho tính cách con người. Ai đã không hàng trăm lần, tự thấy mình phạm phải một hành động xấu xa hoặc đần độn mà không phải do một lý do nào khác hơn là bởi vì anh ấy biết rằng anh ấy không nên làm ? Có phải chúng có khuynh hướng bền vững muốn vi phạm cái gọi là luật pháp, kể cả khi ta có nhận xét đúng nhất, chỉ vì chúng ta hiểu rằng nó phải như vậy đó không ? Tinh thần cố chấp trong cái xấu, như tôi nói đến với sự suy sụp cuối cùng của tôi. Đó là sự theo đuôi trông ngóng một tâm hồn sâu không đáy tự gây phiền phức cho mình - dùng bạo lực cưỡng chế bản tính tự nhiên của nó - làm điều sai chỉ vì cả cái sai - đã đẩy mạnh tôi phải tiếp tục & cuối cùng phải làm nốt việc gây thương tích cho con vật ngây thơ, trong sạch. Một buổi sáng, tôi thản nhiên đưa một cái thòng lọng vào cổ nó, rồi treo lên cành cây; treo nó lên mà mắt tôi ướt đầm nước mắt, mà lòng xót xa ân hận vô cùng - treo nó tại vì tôi biết nó thương tôi, và bởi vì tôi cảm nhận nó không làm gì cho tôi phải bức xúc cả, treo nó bởi vì tôi biết làm thế là tôi đang phạm một tội ác - một tội ác nghiêm trọng đến nỗi nguy hại đến linh hồn bất diệt của tôi - nếu có thể có chuyện đó - & đưa nó ở xa tầm ơn đức vô biên của Đức Chúa Đại Nhân, Đại Trí, nhưng cũng đáng sợ vô cùng.

Trong đêm của cái ngày xảy ra những hành động tàn khốc đó, tiếng kêu cháy nhà làm tôi giật mình thức dậy. Cái màn trên giường tôi bốc cháy. Toàn bộ ngôi nhà bị bắt lửa. Vợ tôi, người ăn kẻ có trong nhà, & bản thân tôi nữa, đã rất khó khăn mới thoát ra khỏi đám cháy. Tất cả đều bị thiêu huỷ hoàn toàn. Toàn bộ tiền của tôi cháy rụi cả, & tôi nhận thấy cùng đường, tuyệt vọng.

Tôi không còn đủ sức để suy ngẫm, tìm kiếm mối liên quan giữa nguyên do & kết quả, giữa tai họa và hành động tàn ác. Nhưng tôi phân tích kỹ cả một dây chuyền sự việc & cố cho không bỏ sót một khâu nào cả. Qua ngày hôm sau đám cháy, tôi đến xem lại hiện trường. Nhiều bức tường - trừ một bức - đều sụp đổ hết. Bức tường này là của một gian phòng, không dày lắm, đứng vào khoảng giữa ngôi nhà và là chỗ dựa sát vào đầu giường của tôi. Vôi vữa ở đây đã có sức chống lửa rất lớn - một sự kiện tôi cho là do bức tường mới xây mà có. Một đám đông dày kín tập hợp gần bức tường rất chăm chú & rất tỉ mỉ. Nhiều tiếng "lạ thật", "kì thật", và nhiều tiếng khác tương tự như vậy đã kích thích tính tò mò của tôi. Tôi lại gần, & nhìn thấy như chạm nổi trên nền trắng, bộ mặt 1 con mèo rất lớn. Nét in lên rõ và chính xác lạ lùng. Có cả sợi dây thừng quanh cổ con vật nữa.

Khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự hiện hình này - vì tôi chẳng mấy khi nhìn thấy thế - thì sự sửng sốt và khiếp sợ của tôi đã về mức cùng cực. Nhưng lần lần về sau, sự ngẫm nghĩ đã sang hỗ trợ tôi. Tôi nhớ con mèo bị treo cổ trong khu vườn rất gần nhà. Khi nghe tiếng kêu cháy nhà, thì tức khắc khu vườn đông nghẹt những người từ đâu kéo đến. Một trong những người này đã cắt dây treo cổ con vật khỏi cây và ném qua cửa sổ mở vào phòng tôi. Việc này chắc là chỉ cốt nhằm đánh thức tôi dậy. Nhiều bức tường khác đổ xuống đã đè lên nạn nhân của tội ác của tôi; áp vào trong chất vôi vữa vừa mới tô lên. Nhiều chất đó cùng với lửa & chất amonia từ xác con vật đã tạo ra bức chân dung con vật mà tôi đã nhìn thấy đó.

Mặc dầu tôi sẵn sàng dựa trên những lý lẽ của tôi, nếu không thì phải cả với lương tri của tôi nữa, bởi sự việc kỳ quặc mà tôi vừa mới kể lại rất tỉ mỉ, nó đã để lại một ấn tượng rất sâu trong óc giả tưởng của tôi. Hàng mấy tháng trời tôi không sao thoát ra một cảm giác trở lại trong tâm trí tôi, nó nửa như hối hận, nhưng không phải thế. Tôi thương tiếc con vật đã mất, & cố tìm chung quanh, vào những quán rượu xấu xa nhất mà tôi thường lui tới, để kiếm một con vật vào loại như thế, hoặc bề ngoài giống như thế để thay vào chỗ của nó.

Một đêm, tôi đang ngồi trong một căn nhà lụp xụp, tồi tệ, đang thừ người ra, thì bỗng tôi lưu ý đến một vật gì đen đen nằm trên nắp những thùng rượu Gin hay Rin gì đó, là những đồ vật chính có trong nhà. Tôi nhìn kỹ mấy cái nắp thùng trong vài phút, và điều làm tôi ngạc nhiên là sao tôi lại chối bỏ ra ngay cái vật trên nắp thùng này. Tôi bước lại gần & lấy tay sờ vào xem. Đó chính là một con mèo đen - to bằng con Pluto, và giống hệt như nó, nhưng con mèo này có một chòm lông trắng khá rộng, mặc dầu không rõ rệt lắm, phủ kín một vùng gần chỗ ngực nó.

Khi tôi đụng vào nó, tức thì nó đứng dậy, gào to lên, cọ mình vào tay tôi và có vẻ sung sướng thấy tôi chú ý đến. Đây đúng là con vật mà tôi đang tìm. Tôi liền xin đại gia nhà cho tôi mua lại; nhưng ông ta không nói gì đến nó, không biết tí gì về nó, & trước đây cũng chưa bao giờ nhìn thấy nó.
Tôi tiếp tục vuốt ve nó, và khi tôi sửa soạn ra về, thì con vật tỏ ý muốn đi theo tôi. Tôi cho nó theo, và trên phố đi thỉnh thoảng tôi cúi xuống vuốt ve nó. Khi tôi về đến nhà, nó tức thì làm quen được ngay, & tức khắc trở nên người bạn thân thiết của vợ tôi.

Về phần tôi, chẳng mấy chốc tôi cảm nhận khó chịu đối với nó. Điều đó minh bạch là trái ngược với điều tôi đã dự tính, những - tôi không rõ thế nào và tại sao lại như vậy - vẻ thương yêu, thích thú của nó đối với tôi càng làm tôi thêm ghê tởm và chán ghét nó. Rồi dần dần những cảm giác chán ghét và ghê tởm này cứ tăng lên mãi thành một thứ căm thù dữ dội. Tôi tránh con vật, một cảm giác xấu hổ nào đó, & khi nhớ lại hành động độc ác của tôi trước kia, tôi tránh không đụng tới cơ thể của nó. Hàng mấy tuần liền, tôi không hành hạ gì nó, hoặc dùng một thứ bạo lực nào khác đối với nó, nhưng dần dần - dần dần, rất chậm - tôi đã nhìn nó như Một con vật rất ghê tởm, và âm thầm lẩn tránh, không nhìn bộ mặt xấu xa của nó, như trốn tránh bệnh dịch vậy.

Cái cộng không phải chỉ có vậy lòng căm thù của tôi đối với con vật, chắc là sự khám phá ra, vào một buổi sáng sau thời điểm đem nó về nhà, rằng nó giống con Pluto, nó cũng bị khoét mất đi Một con mắt. Thế nhưng, trường hợp này lại khiến cho vợ tôi thân với nó, như tôi đã nói, cô ta vốn đã sẵn có mối nhân tình đạo này đến cao độ, cũng như lúc trước có lần nó đã là một đặc tính của tôi, và đã là cội nguồn của nhiều trong những thú vui không cầu kỳ nhất và trong sáng nhất của tôi.

Tuy vậy, dù bị tôi thù nghịch, con mèo như cứ càng thêm thiên vị đối với tôi hơn. Nó cứ bám sát theo chân tôi tới mức khó có thể khiến cho người đọc tin được. Bất cứ khi nào, tôi ngồi, thì nó nằm tròn dưới ghế hoặc nhảy lên đầu gối tôi, giụi mình vào tôi. Nếu tôi đứng lên định đi thì nó sẽ chui vào giữa hai chân tôi & làm tôi suýt ngã, hoặc dùng móng nhọn và dài cào cấu vào áo tôi, & cứ như thế, trèo lên ngực tôi. Vào những lúc đó, mặc dầu tôi rất muốn cho nó một cú chí tử, tôi đã tự kiềm chế được, một phần vì nhớ tới tội ác của tôi trước kia, nhưng phần chính xác - xin cho tôi thú thật ngay bây giờ - vì quá khiếp sợ con vật.

Sự khiếp sợ này đúng ra không phải khiếp sợ đối với một tội ác vật chất - nhưng tôi cũng chẳng thể xác định cho rõ nó là cái gì. Tôi như tự thẹn với mình - vâng, ngay trong căn lều tội ác này tôi hầu như tự thẹn với mình - vì nỗi hoảng sợ & ghê tởm mà con mèo đã gây nên cho tôi cứ được tăng lên mãi do một thứ huyễn tưởng mà ta có thể nhận ra được. Vợ tôi hơn một lần đã nhắc tôi lưu ý đến tính chất của chùm lông trắng, mà vợ tôi đã có nhắc đến, và đây chính là chỗ khác nhau duy nhất giữa con vật lạ lùng này với con mà tôi đã giết. Bạn đọc chắc còn nhớ dấu hiệu này, dù là khá rộng, về cơ bản mà nói vẫn không rõ. Nhưng, dần dần - lần lần đến có vẻ như khước từ thấy được & trong thời gian quá lâu lý trí của tôi cố tranh đấu để vứt bỏ đi coi như một thứ huyễn hoặc. Về sau, dần dần nó cứ rõ dần ra. Và giờ đây nó là biểu hiện của một vật chỉ nhắc đến tên tôi cũng đã rùng mình rồi. Và trên hết, đối với nó là tôi lẩn tránh, tôi khiếp sợ, tôi muốn xua đuổi cái con quỷ dữ đó, tôi dám nói như vậy. Giờ đây nó là hình ảnh của cái xấu xí, ghê tởm; của một vật kinh hoàng, của cái Giá treo cổ - một phương tiện giết người rất dễ sợ của Tội ác, của sự Rùng rợn, của Sầu não & của Giết chóc.

Lúc này, tôi quả thật là quá khốn khổ, hơn tất cả mọi thứ khốn khổ của Nhân loại. Và Một con vật đốn mạt - mà bạn của nó tôi đã giết chết một cách thản nhiên - con vật đốn mạt đời tôi phải trả nợ - vâng tôi, Một con người được nặn ra theo hình ảnh của Đức Chúa Trời Cao Cả - vốn quá nhiều nỗi khổ đau không sao chịu nổi! Chao ôi! Đêm cũng như ngày, không một lúc nào tôi còn được hưởng cái ân huệ của phút nghỉ ngơi, yên ổn nữa. Thời gian với con trước, nó không để cho tôi được phút nào riêng một mình, còn đối với con sau, tôi từng giờ sa trong những giấc mơ khủng khiếp, sợ gặp phải hơi thở của con vật đó phả lên mặt tôi, & sức nặng ghê gớm của nó - nhập vào trong cơn ác mộng mà tôi không đủ sức lay chuyển nổi - mãi mãi đè nặng lên tim tôi.

Dưới sức ép của những dằn vặt như thế này, cái phần thiện quá yếu ớt còn lại trong tôi đã sụp đổ. Các ý nghĩ tội lỗi trở thành những ý nghĩ duy nhất gần gũi, thân thiết với tôi - những ý nghĩ đen tối nhất và tội lỗi nhất. Tình trạng sầu não trong tính khí quen thuộc của tôi đã tăng lên khiến tôi căm thù mọi vật, căm thù cả loài người nữa. Trong lúc tôi mù quáng buông thả mình vào cơn bức xúc dội tình cờ bùng ra nhiều lần, không điều khiển nổi thì bà vợ nhẫn nhục của tôi là người thường xuyên & kiên trì hứng chịu hơn cả.

Một hôm, cô ta đi theo tôi vì một số việc nhà, chúng tôi đi vào trong hầm rượu của ngôi nhà cổ mà cảnh nghèo túng đã buộc chúng tôi phải ở. Con mèo theo tôi xuống bậc cầu thang, & làm tôi xuýt nữa nhào đầu xuống, tôi giận như muốn điên lên. Tôi xách cái rìu lên, & trong cơn tức giận tôi đã quên mất nỗi sửng sờ thơ ngây đã từng giữ tay tôi lại cho đến lúc này - tôi bổ một nhát xuống người con vật, và đương nhiên nếu nó rơi đúng như ý muốn của tôi thì chỉ trong phút chốc con vật đã toi mạng rồi. Nhưng bà vợ tôi đã kịp chặn tay tôi lại. Tôi lúc này càng giận hơn vì sự can thiệp này, & như một người bị quỷ ám, không còn biết gì nữa, tôi giật lấy chiếc rìu ra khỏi bàn tay cô ta & bổ luôn một nhát vào sọ cô ta. Cô ngã xuống chết ngay tại chỗ, không một tiếng rên.

Hành động giết người cặn bã này làm xong, tôi quyết định phải lo ngay việc cất giấu tử thi. Tôi biết không thể chuyển tử thi ra khỏi nhà, dù ngày hay đêm cũng vậy, mà có thể tránh được con mắt của hàng xóm. Nhiều giải pháp đã sang trong đầu tôi. Có một lúc tôi nghĩ tới việc chặt tử thi ra làm nhiều mảnh rồi thiêu huỷ luôn. Lúc khác tôi lại tính đào một cái huyệt dưới nền hầm rượu & chôn vào đó. Lại cũng tính đến chuyện vứt xuống giếng ở ngoài sân, hoặc xếp vào trong một cái thùng, làm giống như hàng hoá, xếp đặt bình thường rồi thuê người đem ra khỏi nhà. Sau cùng tôi nghĩ ra một kế mà tôi cho là hơn cả mấy giải pháp kia. Tôi quyết định xây một bức tường chặn nó lại trong nhà hầm, nhưng những tu sĩ thời Trung Cổ từng chắn nạn nhân của họ.

Để thực hành cho ý đồ này, hầm rượu cần được sửa chữa tốt hơn. Những bức tường hầm trước đây xây dựng rất sơ sài, và phần vôi vữa mới trát gần đây không được tốt lắm, & độ ẩm trong không khí làm cho không cứng lại được hơn nữa, ở một trong mấy bức tường có một chỗ lồi ra, có lẽ do một ống khói giả, hay chỗ nhà hầm. Tôi tin chắc rằng tôi có thể lấy gạch ở chỗ này ra, nhét thi hài vào đó, rồi xây tường lại hoàn toàn như cũ & như thế thì không ai tìm ra vật cất giấu trong đó được cả.

Tôi rất tin chắc vào cách tính toán này. Với một cái xà beng, tôi dễ dàng nạy những viên gạch ra, rồi chu đáo đặt cái xác dựa vào bức tường phía trong, tôi đặt nó trong thế đứng trong khi chỉ hơi mệt một tí thôi tôi đã xây lại tất cả y như cũ. Tôi tìm cát, vôi hồ và tóc, và cực kỳ chu đáo nhào trộn chế biến thành một thứ vữa giống tựa như loại vữa cũ, và với vật liệu đó tôi xây lại tường mới. Khi đã xong, tôi thấy bằng lòng vì tất cả đều rất tốt. Nhìn từ bên ngoài, không ai có thể biết bức tường đã bị xáo trộn chút nào cả. Rác rưởi trên sàn được dọn dẹp rất chu đáo. Tôi nhìn lại chung quanh có vẻ đắc thắng, & tự nhủ mình: "ít ra là ở đây, công lao động của mình không phải là vô ích".

Bước tiếp theo của tôi là đi tìm con vật đã gây cho tôi bao nhiêu chuyện khốn khổ này; bởi, cuối cùng tôi đã quyết định là phải giết nó. Giá tìm gặp nó vào lúc này, thì chắc chắn số phận của nó đã rõ, không còn phải ngờ vực nữa. Nhưng hình như con vật tinh quái này đã kinh hãi khi nhìn thấy hành động dữ tợn trong cơn giận của tôi lần trước nên tìm đường tránh không chường mặt ra trong khi tôi đang trong cơn giận lần này. Không thể nào mô tả hoặc tưởng tượng được cảm giác sung sướng, nhẹ nhõm sâu sắc nhất từ trong lồng ngực tôi khi thấy vắng mặt con vật đáng ghét này. Suốt cả đêm, nó cũng không xuất hiện. Và như thế, từ khi con vật vào trong nhà này, ít ra là được một đêm tôi có thể ngủ yên; vâng ngủ yên mặc dầu tội ác giết người vẫn đè nặng lên tâm hồn tôi.

Ngày thứ hai, rồi ngày thứ ba trôi qua, con vật quấy rối tôi vẫn không đến. Lại một lần nữa tôi thở phào như một kẻ tự do. Con quái vật, trong cơn kinh hãi, chắc đã bỏ đi luôn rồi! Tôi sẽ không còn nhìn thấy nó nữa! Hạnh phúc của tôi thật là tuyệt vời! Tội lỗi về hành động đen tối kia cũng dằn vặt tôi chút ít. Một số ít câu hỏi được đặt ra, nhưng tôi đều sẵn sàng trả lời được cả. Có cả một cuộc thẩm tra, khám xét nữa - nhưng tất nhiên là không tìm ra được gì cả. Tôi cho rằng, sắp đến đây, hạnh phúc của tôi đã được đảm bảo chắc chắn rồi.

Đến ngày thứ tư của vụ giết người, một đội cảnh sát rất ngỡ ngàng kéo đến, vào trong nhà lùng sục, tìm kiếm một lần nữa rất kĩ. Tuy vậy, tin chắc vào chỗ giấu chẳng thể nào lộ ra được của tôi, tôi không cảm thấy bối rối chút nào cả. Không một xó nào, không một góc nào họ không tìm tới. Cuối cùng, đến lần thứ ba, hay lần thứ tư, họ xuống hầm rượu. Các thớ thịt của tôi vẫn bình thường, không rung động. Tim tôi vẫn đập bình tĩnh như tim của một người vô tội. Tôi đi lại trong hầm rượu từ đầu này đến đầu kia. Tôi khoanh tay lên ngực đi qua đi lại thoải mái, nhẹ nhàng. Cảnh sát xem chừng đã thoả mãn & sắp sửa ra về. Niềm vui dậy lên trong tim tôi mạnh đến nỗi tôi không cầm được; tôi nóng lòng muốn cho thấy dù chỉ một lần thôi, nhân dịp đắc thắng này, để khiến cho họ tin thêm gấp đôi rằng tôi hoàn toàn vô tội. Sau cùng, khi đội cảnh sát bước lên cầu thang :

- Thưa quý ông, tôi rất sung sướng làm bớt đi sự ngờ vực của các ông. Tôi rất mong các ông tất cả đều khoẻ & chỉnh chu hơn một chút. Thôi xin chào các ông, và xin nói đây - đây là một ngôi nhà hết sức kiên cố (trong lúc điên cuồng muốn được thoải mái một điều gì, tôi dường như không biết tôi đang nói gì đây), tôi có thể nói ngôi nhà đã được xây dựng rất kiên cố, tới mức tuyệt vời. Nhiều bức tường này - các ngài còn nhìn thấy không ? - Nhiều bức tường này đã được kết lại với nhau rất chắc chắn.

Và nhắc đến đây, muốn tỏ ra dũng cảm, tôi lấy một cây gậy gõ mạnh lên đúng vào chỗ bức tường gạch sau đó tôi đã dựng xác của người vợ yêu quí của tôi.

Nhưng mong Chúa bênh vực & cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt của ác Quỷ! Dư vang tiếng gõ của tôi chưa kịp chấm dứt, tôi đã nghe có tiếng đáp lại có trong mộ vang ra - một tiếng kêu ban đầu như nghẹn ngào, rải rác như tiếng khóc sụt sùi của trẻ con, nhưng rất mau chóng chuyển thành tiếng kêu dài, to lên & liên tiếp, một tiếng kêu rất lạ, không phải là tiếng người - một tiếng gào - một tiếng kêu nửa như kinh hãi, nửa như đắc thắng, nghe như đâu từ địa ngục vang lên, đồng thời từ cổ họng của những linh hồn bị trừng phạt trong cơn sầu não, đau thương, và của những con quỷ cảm thấy hào hứng trong sự trừng phạt đó.

Thật không biết nói thế nào đây về tình trạng tư tưởng của bản thân tôi. Tôi, tôi như bị mất trí, loạng choạng đi về phía bức tường đối diện. Đội cảnh sát đang ở trên cầu thang bỗng đứng sững bất động trong một chốc, phần vì quá khiếp sợ, phần vì quá sửng sốt.

Để rồi, có mười hai cánh tay khó nhọc loay hoay chỗ bức tường. Cả bức tường đổ xuống ngay tức thì. Cái thi hài đã thối rữa hết, đang đứng sừng sững trước mặt mọi người. Trên đầu xác chết, con vật ghê tởm đang ngồi đó, với cái mồm mở rộng đỏ ngầu và con mắt cô độc như ngọn lửa, con vật mà thói tinh quái của nó đã xúi tôi đi vào tội giết người và tiếng gọi báo tin của nó đã khép tôi thành người bị treo cổ. Tôi đã xây tường lấp kín con quỷ đó vào trong mồ.

TIẾNG XE Ô TÔ TRONG ĐÊM

Vào quãng hơn 1 giờ sáng, cảnh sát nhận được điện thoại của Trần Châu nói rằng vợ anh ta bị giết chết rồi!

Cảnh sát trưởng Lê Điền phóng xe hỏa tốc tới hiện trường. Đây chính là một biệt thự mới xây, ở nhà xe phía bên cổng chính có để một chiếc xe hơi con màu đỏ sang trọng.

Khi Lê Điền bước tới trước cổng thì bỗng có con chó xồ ra sủa váng lên. Con chó béc-giê đó bị một sợi xích dài lưu trữ.

- Henry, im ngay!

Nghe tiếng quát, và thấy Trần Châu đi ra, tự giới thiệu. Con chó đó ngoan ngoãn nằm phục, lặng câm ngay xuống dưới chân anh ta, xem ra nó đã được huấn luyện cẩn trọng từ lâu.

Người chết mặc áo ngủ, ngã xoài trên sàn nhà trong phòng ngủ, trên đầu là vết thương chí mạng, còn rỉ máu.

Trần Châu quỳ xuống bên xác vợ khai báo với cảnh sát trưởng, giọng run rẩy:

- Tôi vì một việc nhỏ mà cãi nhau với vợ, tức quá bỏ ra ngoài nhà để hả giận. Khi trở lại nhà thì thấy vợ tôi đã bị giết chết rồi. Khi đây chính là 11 giờ đêm, sau khi tôi ra khỏi nhà có thể là vợ tôi không ra đóng cổng, nên khẳng định có kẻ cướp vào nhà rồi có thể do bị vợ tôi phát hiện, thế là kẻ cướp giết vợ tôi để tẩu thoát!

- Có đồ đạc gì bị cướp đi không? - Lê Điền hỏi.

- Tiền mặt & đá quý vợ tôi đặt trong ngăn bàn trang sức không thấy đâu nữa!

- Khi anh ra ngoài nhà cho hả giận có mang theo con chó không!

- Không, chỉ có một mình tôi đi ra!

Việc lấy cung ở hiện trường cơ bản đã xong. Ngày hôm sau, trời vừa sáng rõ là cảnh sát trưởng ra lệnh cho người giúp việc tới hỏi han những nhà láng giềng của Trần Châu. Một lúc sau, người giúp việc quay trở lại, báo cáo:

- Nhà láng giềng phía trái có một học sinh đang chuẩn bị cho kỳ thi, tối qua ôn bài suốt đêm không ngủ. Nghe cậu ta nói thì trong thời gian tội phạm gây án không nghe thấy động tĩnh gì lạ thường nào cả.

- Cũng không nghe thấy tiếng ô tô? - Lê Điền hỏi.

- Có nghe tiếng ô tô bước ra khỏi nhà xe vào khoảng 11 giờ đêm.

Lê Điền thấy điều này là hoàn toàn khớp với lời khai của Trần Châu, nên suy đoán ngay:

- Đúng thế, tội phạm chính là Trần Châu!

Quả nhiên, qua thẩm vấn Trần Châu sau cùng đã nhận là do bị phát giác có hẹn gặp ca sĩ ngôi sao mà cãi nhau với vợ, rồi tức quá cầm chai bia nện vào đầu vợ, vốn là vô ý đã giết chết vợ. Mà còn không muốn ra tự đầu thú, đã nói bịa ra là việc kẻ cướp giết người. Sau đó, anh ta đi gặp người tình, đã luôn thể đem chai bia đã dùng gây nên án vứt xuống sông.

Vậy cảnh sát trưởng Lê Điền đã dựa trên chứng cứ gì để biết hành vi tội phạm của Trần Châu? Thì ra chó không sủa chính là chứng cứ. Nếu đúng là có kẻ cướp lẻn vào thì con chó đã qua rèn luyện chu đáo phải sủa ầm lên. Nhưng cậu học sing ở nhà láng giềng phía tây chỉ nghe thấy tiếng ô tô. Như vậy chứng tỏ hung thủ là người con chó quen thuộc, cũng chính là Trần Châu - người chủ của con chó!

Kẻ Mộng Du

Một ngày chủ nhật đẹp trời với ánh nắng dịu nhẹ, gió mát hiu hiu, những áng mây trắng bồng bềnh hờ hững trôi trên nền trời trong xanh, tiếng chim hót líu lo, thật là một điều kiện lý tưởng cho các gia đình trong 1 ngày nghỉ cuối tuần. Nhưng đối với Y Thuật thì không, ông là một bác sỹ, bác sĩ cũng có ngày nghỉ, nhưng chỉ là loại hình, ông chẳng thể nói rằng ông không làm việc trong trường hợp người ta cần đến ông. Ông không được thảnh thơi trong những ngày nghỉ, & tất nhiên, bệnh nhân của ông cũng vậy. Những bệnh nhân, nếu không thì phải là vội vàng thì họ thường đợi đến khi được nghỉ mới có thời gian đi khám bệnh, & như vậy vô hình chung ngày mà mọi người được nghỉ lại là ngày bận rộn hơn bình thường đối với 1 bác sỹ. Cũng may, Y Thuật là 1 bác sỹ tốt, ông thích được cứu giúp mọi người, không chỉ trong ngành y học.
Tiếng chuông cửa khiến ông phải bỏ rơi tờ báo lại trên bàn, người chờ ông ở của là một phụ nữ. Khá xinh xắn! Ông nghĩ. Bà mẹ cất tiếng:
-Xin lỗi! Ông có phải là bác sỹ kì diệu Y Thuật.
Bác sỹ kì diệu? Thật hài hước! Y Thuật nghĩ, một người thích đùa hay tâm thần có vấn đề:
-Vâng, chào bà! Bác sĩ Y Thuật chính là tôi còn 2 chữ “tuyệt diệu” thật tình tôi không dám nhận.
-Vâng! Chào bác sỹ. Tôi đùa vậy thôi. Người phụ nữ cười. Tôi có thể vào nhà chứ?
-Ồ! Hẳn nhiên, xin lỗi tôi vô ý quá, có lẽ tại 2 chữ “tuyệt diệu” của bà.
Bác sĩ cười và mời khách vào:
-Mời bà ngồi. Một cốc nước lọc vào buổi sáng sẽ tốt cho hệ tiêu hoá hơn là cà phê đấy. Tôi có thể biết tên người mua hàng của mình không?
Đoạn bác sĩ đưa cốc nước cho người phụ nữ. Bà ta đỡ lấy cốc nước:
-Cám ơn bác sĩ, cứ gọi tôi là Lý, Trợ Lý.
-Việc gì có thể khiến 1 cô vợ hiền phải giấu chồng mình để đi gặp một bác sỹ? Tôi nghĩ mình cũng gợi cảm đấy nhưng không trăng hoa. Bác sĩ cười khà khà.
Bà mẹ kinh ngạc:
-Sao ông biết tôi giấu chồng đến đây?
-Nhà bà chắc cách đây cũng không xa, có thể là ở gần phía đầu bên kia của con ngõ trước của nhà tôi. Và với 1 người làm trong phòng nghiên cứu hoá chất như bà thì việc đi bộ chắc cũng không có gì là vất vả.
Chị em phụ nữ trố mắt
-Chỉ là tôi đoán vậy thôi. Nhìn ngón tay đeo nhẫn của bà tôi biết là bà đã có chồng, có ông chồng yêu vợ nào lại để vợ mình 1 mình đi khám bác sỹ chứ? Trừ khi bà không cho ông ấy biết, vẫn có thể ông ấy bị gãy chân nhưng nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán bà cho thấy bà không hề ngồi taxi, sự căng thẳng cũng không át nổi hơi lạnh của máy điều hoà trên xe. Bà đi bộ đến đây và bước nhanh, 1 sự vụng trộm, vậy là chồng bà tránh bị gãy chân. Và hẳn nhiên nhà gần bà mới đi bộ, còn việc nhà bà có thể gần phía bên kia đầu ngõ vì guốc bà còn dính đất, ngoài kia toàn đường nhựa, lề đường lát gạch, chỉ đi qua ngõ mới dính đất.
-Còn phòng nghiên cứu hoá chất?
-Tôi không chắc lắm, chỉ là dựa vào kinh nghiệm nghiên cứu trước đây của tôi. Móng tay bà không để dài như đa số phụ nữ, chẳng có dấu sơn móng tay hay dầu bóng, có thể vì bà phải đeo găng cao su, với tay của những thợ thủ công hay công nhân thì lại có nét khác, thường cáu cặn hoặc bị chai, thô ráp. Nhìn mặt bà có thể thấy bà cũng không có hành vi tô điểm mỗi ngày, có phụ nữ nào không muốn mình đẹp truớc mặt mọi người mặc dù có đẹp sẵn như bà chăng nữa, cho thấy việc làm của bà không cần tiếp cận nhiều với mọi người, và có thể còn đeo khẩu trang nữa, cẳng tay bà còn lấm chấm những vết bỏng ăn sâu của axit, 1 sự bất cẩn trong công việc. Với những đặc điểm này tôi nghĩ gán cho bà 1 việc làm ở phòng nghiên cứu hoá chất là hợp lý, có thể đúng, có thể sai. Hãy nhìn thái độ của bà kìa, tôi nghĩ là tôi đúng.
-Ông khước từ 2 chữ “kỳ diệu”, tôi tặng ông 2 chữ khác: kỳ diệu!
-Việc làm của 1 bác sỹ mà, tôi cần phải hiểu rõ bệnh nhân, nhưng đôi khi bệnh nhân thường hay nói dối tôi vì những lý do riêng tư của họ hoặc giản đơn chỉ là họ thích như vậy. Thế không hề mất đi nhân sự có mặt của bà ngay đây?
-Một người đi hoang vào ban đêm, sục sạo trong nhà, hay có những hành động kỳ quặc vào giờ mà đáng lẽ mọi người đều phải ngủ thì có phải là mộng du không thưa bác sĩ?
-Có thể lắm, nhưng cũng không hoàn toàn là vậy? Bà đang nói đến ông nhà?
-Đúng vậy, chồng tôi, mới đây ông ấy rất kỳ lạ, thường có những hành động khó hiểu vào ban đêm, tôi nghĩ ông ấy do căng thẳng mà bị mộng du.
-Chẳng hạn là gì?
-Tôi & ông ấy cùng làm trong 1 phòng nghiên cứu thuốc của công ty dược phẩm Thần Dược, chúng tôi đang nghiên cứu một loại thuốc mới có thể ngăn cản các gốc tự do trong cơ thể người từ đó ngăn chặn sự lão hoá. Việc làm đang tiến triển rất tốt, tôi là trợ lý của nhà tôi, hàng ngày chúng tôi cùng đến phòng nghiên cứu làm việc đến tối mịt mới về, chúng tôi luôn ở bên nhau, xin ông giữ kín cho, đây sẽ là một dự án kín kẽ cuả công ty chúng tôi.
-Nếu không có quá nhiều chức năng phụ thì đây đúng là một phát minh kỳ diệu của loài người, xin bà an lòng.
-Tập tài liệu chứa đựng công trình nghiên cứu của nhà tôi luôn được ông bảo quản trong 1 ngăn két kín đáo trong nhà, chỉ tôi & nhà tôi biết chuyện này cũng như vị trí và mã của chiếc két. Cách đây 5 hôm, ông ấy nhận được 1 cú điện thoại, nghe xong ông ấy có vẻ căng thẳng, tôi hỏi thì ông ấy nói là điện thoại của những người bạn hỏi thăm thôi. Chuyện nhà vốn do tôi quản lý, ông ấy không bao giờ hỏi tôi về tiền nong, ông ấy không bao giờ bạn nên dùng đến tiền, tôi giữ tiền lương cũng như tiền thưởng của ông ấy. Tuy vậy buổi tối hôm ông ấy nhận được cú điện thoại, ông ấy bỗng dưng hỏi tôi chúng ta còn bao nhiêu tiền tất cả. Tôi hỏi ông ấy cần tiền làm gì, ông ấy do dự trả lời nhăng cuội rồi đánh trống lảng sang việc khác.
Tối hôm ấy, đang đêm tôi tỉnh dậy vì nghe có tiếng động, tôi thấy ông ấy không còn ở trên giường. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy có bóng người phía cửa đang làm động tác như khoá cửa, tôi đoán là ông ấy. Tôi vội vồ lấy chùm chìa khoá mở của theo đuổi ông ấy. Tôi không gọi mà chỉ kín kẽ theo phía sau. Trông bộ dạng ông ấy ngó trước ngó sau rất vụng trộm, không biết ông ấy có biết tôi theo sau không nhưng bỗng nhiên ông ấy dừng lại, rồi lại đi tiếp.
-Ông nhà đi những đâu?
-Thật buồn cười, tôi theo ông ấy cả đêm, nhưng ông ấy chỉ đi lòng vòng qua các hẻm phố rồi quay trở về. Lúc trở về nhà, khi ông ấy đang định mở cửa thì tự dưng ông ấy dừng lại, rút chìa khoá ra rồi đi về phía vườn, ông ấy đứng đó rồi làm những động tác rất kỳ lạ, tôi vội vàng tranh thủ lúc đó vào nhà trước ông ấy và nằm yên trên giường giả bộ như vẫn đang ngủ.
-Bà nói những động tác kỳ lạ?
-Tôi cũng không biết nữa, ông ấy khoa chân múa tay như 1 người điên.
-Bà có thể nhớ kỹ hơn không?
-Có lúc như là bọn thổ dân nhảy múa, hoặc như 1 nghi lễ, tôi chẳng thấy sự nhất trí gì ở những động tác ấy.
-Để rồi thì ông ấy về giường & ngủ tiếp?
-Đúng vậy, & đêm hôm sau và hôm sau nữa cũng khá giống như thế.
-Bà vẫn theo gót ông nhà?
-Tôi vẫn theo, ông ấy vẫn đi quanh quẩn, có điều lộ trình khác nhau ở mỗi đêm, hơn nữa khi về nhà ông ấy ra vườn luôn chứ không định mở của rồi mới ra vườn như đêm đầu tiên.
-Sao bà không hỏi ông ấy?
-Có chứ, tôi bảo sao tối qua anh đi đâu vậy? Em không thấy anh trên giường, ông ấy trả lời không nhớ, có thể lúc ấy anh đi bồn cầu, thế nên tôi nghĩ ông ấy bị mộng du vì căng thẳng. Mới đây công trình của chúng tôi sắp hoàn tất nhất thiết phải có rất nhiều đối thủ cạnh tranh với công ty chúng tôi mong muốn chiếm được nó, là người phát minh, ông ấy còn phải bảo quản tập tài liệu nữa, lại còn cú điện thoại kỳ lạ. Đến đêm hôm thứ tư thì tôi mặc kệ không theo ông ấy nữa, nhưng nửa đêm tôi lại tỉnh dậy vì có tiếng động lạ trong nhà, tiếng bước chân rất khẽ, tiếng đồ vật bị cầm lên đặt xuống, tôi nhẹ nhàng ngó sang phòng khách thì thấy 1 bóng đen đang lần mò trong nhà, sục sạo khắp mọi nơi, trời tối không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn dáng người thì tôi thấy là dáng ông nhà tôi, tôi vẫn đinh ninh là ông ấy mộng du nên lại lên giường ngủ tiếp. Đến đêm hôm qua vẫn vậy.
-Sao bây giờ bà mới đến gặp tôi?
-Vì áp lực công việc, chúng tôi xin nghỉ hôm nay cho bớt căng thẳng. Ngày nào tôi cũng kiểm tra tập tài liệu trong két, nhưng sáng hôm nay, tôi không còn thấy nó nữa, vì vậy mà tôi đến gặp ông, bác sỹ ạ.
-Sao bà không báo cảnh sát?
-Tôi không muốn ông nhà tôi biết chuyện này, hơn nữa nếu làm rùm beng lên đến tai công ty chúng tôi thì ông biết hậu quả thế nào rồi đấy. Tập tài liệu này tác động rất lớn đến công ty, số tiền bỏ vào công trình này tôi thậm chí không thể ước tính được.
-Chỉ có bà & ông nhà biết vị trí và mã chiếc két?
-Vâng, cho nên tôi nghĩ có thể ông ấy vì mộng du mà mở két lấy tài liệu mang đi, rồi vứt bừa ở đâu đó.
-Nhưng bà vừa nói đêm qua ông ấy vẫn sục sạo trong nhà?
-Đúng vậy, nhưng tôi chỉ tỉnh lại có 1 chút rồi lại ngủ luôn nên không biết sau đó thì sao.
-Vị trí các đồ đạc trong nhà thế nào?
-Vẫn như bình thường thưa bác sỹ.
-Tôi sẽ đến khám cho ông nhà, hiển nhiên là khám 1 cách bí mật, tôi có chuyên môn mà, bà cứ tin ở tôi, nhưng bây giờ không được. Tối nay hẹn bà 8 giờ, cho tôi xin địa chỉ.
-Vâng, bác sĩ cứ tìm đến theo địa chỉ này, bà khách đưa cho bác sĩ 1 mẩu giấy nhỏ, có cả số điện thoại nữa. Tối nay chúng tôi đều ở nhà. Xin phép bác sĩ.
-Vâng! Mời bà
Bác sỹ tiễn bà ra cửa. Bà khách vừa ra đến cửa bỗng dưng quay ngoắt lại như vừa nhớ ra điều gì:
-À! Còn chuyện này nữa thưa bác sĩ, chồng tôi tình cờ ăn khoẻ hơn. Hai hôm nay tôi thấy trong tủ còn quá ít bánh ngọt và sữa, tôi hỏi thì ông ấy nói là tự nhiên thấy đói vào ban đêm nên thường thức dậy ăn.
-Có lẽ ông ấy nên có sức khoẻ để mộng du, bác sĩ cười, cảm ơn bà đã về đây, xin tiễn bà. Ông nhà đúng là hơi kỳ quăc.
Bà khách tên Lý ra về, tâm trạng đã bớt lo lắng hơn mà lại chưa yên tâm, dù sao thì tập tài liệu vẫn chưa biết tung tích thế nào.
Đúng 8 giờ tiếng chuông của nhà bà Lý reo vang, xuất hiện trước mặt bà là bác sĩ Y Thuật & 1 người trẻ tuổi điệu bộ rắn rỏi khoẻ mạnh. Bác sĩ cất giọng lịch sự:
-Tôi đến như đã hẹn đây, thưa bà. Đây là Sát, trợ lý của tôi.
Sát tươi cười:
-Chào bà, bà Trợ Lý.
-Mời 2 vị vào nhà.
Trợ Lý dãn 2 người vào phòng khách lớn, trên đi văng là 1 người đàn ông đang ngồi xem truyền hình. Trợ lý nhanh nhẹn giới thiệu:
-Anh Cứu, đây là...
Trợ Lý còn chưa nói hết, bác sỹ Thuật đã cướp lời:
-Chào ông, chúng tôi là bạn cũ của Lý, tôi là Thuật, còn đây là Sát, chắc ông chính là người chồng lý tuởng mà tôi đã nghe Lý kể.
Người chồng mà Trợ Lý gọi là Cứu đưa tay ra đón lấy cái bắt tay của bác sĩ Thuật:
-Vâng! Thật hân hạnh , tôi là Nghiên Cứu, đúng là chồng của Lý, gặp lại bạn cũ là điều rất đáng mừng. Mời 2 ông ngồi.
-Ông biết không, ngày xưa tôi cũng từng 1 thời ngưõng mộ Lý đấy, nhưng lúc ấy tôi còn trẻ và nông nổi.
-Nếu ông biết cô ấy làm vợ như thế nào thì ông sẽ thấy tiếc cho mà xem, tôi nghĩ mình là một người may mắn.
Cả 2 người cùng phá lên cười. Trợ Lý đã đi pha trà từ lúc nào, vừa rót trà vừa nói:
-Thôi nào các anh, lời nịnh nọt có công dụng không ngờ đối với phụ nữ đấy, em không muốn lại đi lau nhà ngay lúc này đâu.
-Sự khiêm nhường của em vẫn như ngày xưa. Thuật nói cứ như 2 người đã có giao tình lâu năm.
-Mấy khi bạn cũ gặp nhau để nhớ lại chuyện xưa, tôi bận một chút với đống giấy tờ trong kia, ba người cứ tự nhiên.
Nghiên Cứu biết ý vào trong cho vợ mình trò chuyện với bạn. Chờ khi cánh cửa đã khép sau lưng ông, Trợ Lý mới nhìn Y Thuật thắc mắc:
-Việc gì vậy? Tôi tưởng ông đến đây để khám cho chồng tôi?
-Bà cứ làm theo lời tôi, đừng hỏi gì hết, tôi sẽ chú thích sau, tôi cần một chỗ chốn từ giờ đến đêm cho anh bạn Sát đây tại nhà của bà, phải đảm bảo chồng bà không biết.
-Anh ấy có thể nấp sau cái tủ ở góc tường đằng kia, chồng tôi chẳng bao giờ đến gần nó dưới 5 mét cả.
-Tốt lăm! Tí nữa khi chúng tôi ra về, bà hãy để mở cửa để Sát có thể quay trờ lại vào trong nhà bà và trốn ở đằng kia. Để rồi bà cứ để mọi chuyện diễn ra bình thường.
-Thế còn tập tài liệu?
-Nếu bà muốn thấy nó thì hãy cứ làm theo lời tôi, còn 1 điều nữa, chồng bà thường ra khỏi giường lúc mấy giờ?
-Tôi không nhớ rõ lắm, hình như tôi có nhìn đồng hồ, khoảng 2 giờ.
-Vậy là xong, hãy cho chúng tôi chào ông nhà 1 tiếng.
Trợ Lý dẫn 2 người đến phòng làm việc của Nghiên Cứu:
-Anh à, bạn em đòi về mất rồi. Trợ Lý giả bộ ảm đạm
-Sao sớm thế, các ông mới đến mà.
-Tôi cũng rất tiếc thưa ông, nhưng chúng tôi còn bận chút việc, có lẽ để khi khác chúng ta sẽ nói chuyện lâu hơn. Xin phép ông.
-Vợ tôi sẽ tiễn các ông, tạm biệt.

Đêm hôm đó, Trợ Lý nghĩ mãi về việc làm của ông bác sỹ, ông ta đang làm cái gì thế nhỉ? Và bà thiếp đi lúc nào không biết, 1 ngày nghỉ khá mệt nhọc với những lo lắng suy tư. Nủa đêm, bà choàng tỉnh bởi những tiếng vật lộn, tiếng bước chân tiếng đồ vật rơi, tiếng đụng chạm rõ mồn một, to tướng. Bà nghe thấy những tiếng bốp bốp liên tiếp, rồi tiếng 1 vật nặng đổ huỵch xuống sàn nhà. Bà gấp rút bật dậy lao về phía tiếng đông, 1 giọng nói cất lên trong bống tối:
-Bật điện lên bà Trợ Lý. Bà có khách đấy.
Giọng trầm đặc, giọng của Sát, Trợ Lý bật điện, trong khung cảnh bừa bãi của 1 cuộc ẩu đả, Sát đứng bên cạnh một người đàn ông khác đang nằm gục dưới sàn nhà, miệng đầy máu. Anh bập còng số 8 vào tay người lạ. Trợ Lý ngơ nhác:
-Vấn đề gì vậy? chồng tôi đâu? Người này là ai?
-Bà chờ một chút, ông Thuật sẽ đến đây và cho bà biết mọi chuyện.
Sự trông chờ trong khi này không phải là điều dễ dàng, Trợ Lý cảm thấy sốt ruột hơn tất cả, biết bao giờ Y Thuật mới đến, mà sao lại đến vào giờ này? Trong lúc Sát ngồi nghỉ trên đi văng và canh chừng người lạ thi Trợ Lý cứ đi đi lại lại trong phòng, nhưng bà đã không phải đợi lâu, có tiếng gọi của khe khẽ, tiếng của Y Thuật.

Nghiên Cứu đang trên đường quy trở lại nhà mình, căn nhà vẫn sừng sững đen & im lìm trong bóng tối như nó vẫn phải thế. Ông tra chìa khoá vào ổ, xoay núm vặn & mở của ra, ông bước chân vào nhà, bỗng ánh điện loé lên làm ông loá mắt, một giọng nói mà ông vừa nghe buổi tối:
-Xin chào! Chúng ta gặp nhau sớm hơn ông nghĩ chứ nhỉ, có lẽ ông chưa quên tên tôi?
-Ông Thuật, ông làm gì tại đây vào giờ này, còn kia là ai? Nghiên Cứu chỉ vào khuôn mặt đổ máu đang bị còng tay.
Trợ Lý đứng dậy từ chiếc đi văng:
-Chồng tôi dã về, bây giờ tôi đã có thể biết chuyện gì vừa xảy ra không, thưa bác sỹ?
-Đương nhiên rồi, bà là người tiêu thụ của tôi mà, xin trả lời bà luôn, ông nhà đây không hề bị mộng du. Ông Nghiên Cứu, ông có thể cho người tiêu thụ của tôi biết ông vừa đi đâu về không?
Nghiên Cứu lỗ rõ vẻ hoang mang:
-Ô... Ông, ông biết những gì?
-Tôi biết về căn nhà số 73 phố Người Xưa.
-Sao ông... Thôi được, Trợ Lý, đây chính là con anh, thằng bé bị u não, nó cần tiền để mổ, mà mẹ nó thì chẳng có tiền.
Trợ Lý ngơ ngác. Y Thuật tiếp lời:
-Ra là vậy đó bà Trợ Lý, hằng đêm ông nhà vẫn thường lén lút đến thăm đứa con riêng của mình.
-Tôi..tôi không hiểu, anh có con riêng, anh Nghiên Cứu?
-Đúng vậy, cách đây 10 năm, khi còn là sinh viên, anh đã từng yêu 1 cô bạn cùng lớp, sau đó bọn anh không thể đến với nhau vì nhiều lý do, anh sẽ kể cho em sau. Mãi mới đây anh mới biết cô ấy đã có con với anh khi cô ấy đưa thằng bé lên đây chữa bệnh, nhưng không có đủ tiền, cô ấy đã gọi cho anh. Chúng ta cả ngày làm việc bên nhau đến tối mịt mới thôi. anh vì muốn giấu em nên đến đêm mới dám đi thăm con, nhưng ngay đêm đầu tiên anh đã thấy em phát hiện ra và đi theo anh nên anh phải vờ như đi quanh quẩn đâu đó. Đến đêm thứ tư em mới không còn theo anh nữa, lúc đó anh mới đến được với thằng bé.
-Vì sao anh không nói thật với em, em đâu hải hẹp hòi gì, cớ sao anh phải giấu em, vậy mà em đã băn khoăn cho anh, không biết anh bị làm sao, em còn nghĩ do anh quá nhọc nhằn và căng thẳng nên dẫn đến mộng du. Thì ra hôm anh nhận được cú điện thoại đó chính là người ấy cũ của anh gọi, và anh hỏi em còn bao nhiêu tiền là vì thằng bé? Mạng người quan trọng, nó lại là con anh, nếu em không biết chuyện này thì anh định cứ để thế sao?
-Anh không biết nữa, anh định chờ số tiền kiếm được sau thời điểm hoàn tất công trình nghiên cứu của chúng ta.
Y Thuật chen vào:
-Bà Trợ Lý, bà thật là 1 cô vợ tốt, tôi không thấy bà có 1 chút đánh ghen tuông nào, ngược lại còn rất lo cho thằng bé. Tôi nghĩ thế này, nếu ông bà thống nhất tôi sẽ mổ miễn phí cho thằng bé, ông bà chỉ phải chi trả tiền dụng cụ & thuốc men.
Đôi mắt Nghiên Cứu như sáng hơn tất cả, ông nhìn Y Thuật:
-Nếu được vậy thì còn gì bằng, tôi không biết nói gì vào lúc này để tỏ lòng biết ơn đói với ông.
Trợ Lý cũng tỏ ra mừng rỡ:
-Chắc anh chưa biết đây là bác sỹ Y Thuật danh tiếng tốt bụng.
-Anh biết rồi, thỉnh thoảng ông ấy xuất hiện trên các mặt báo, thật ra hôm qua anh đã ngờ vực việc ông Thuật và em là bạn cũ. Anh biết em cũng hay đọc báo, nếu quả thật ông Thuật & em là bạn cũ thì em đã tìm đến nhà ông ấy lâu rồi, đâu phải hôm qua mới giới thiệu với anh, có điều anh không biết em nói dối để làm gì.
Y Thuật lên tiếng ca tụng:
-Ông thật là 1 người thông minh, ông Nghiên Cứu, vậy mà tôi cứ nghĩ đã lừa được ông, thật sơ xuất.
Trợ Lý quay sang Y Thuật:
-Thế còn tập tài liệu thì sao, phải chăng chính tên này đã lấy nó? Trợ Lý chỉ vào khuôn mặt đổ máu bị còng.
-Ông Nghiên Cứu, ông có vui lòng cho bà nhà biết tập tài liệu đang ở đâu để bà ấy yên tâm.
-Anh đã đưa nó cho phòng bảo mật an ninh của công ty tối qua, khi em đang thu dọn các thứ sửa soạn ra về. Vì mấy hiện nay anh phải nghĩ ngợi quá nhiều về thằng bé, lúc nào đầu óc anh cũng căng thẳng nên quên chưa nói với em.
-Vậy mà em cứ tuởng đã mất. Trợ Lý quay sang Y Thuật. Làm sao ông biết tất cả những chuyện này, ông Y Thuật?
Y Thuật ngả người lên đi văng, 2 bàn tay đan vào nhau:
-Khi nghe bà đề cập tới những biểu hiện mộng du của ông nhà tôi đã chú ý một số chi tiết. Người mộng du thường không thực hiện được những hành động phức tạp, vậy mà ông nhà có thể tìm chìa khoá, mở khoá cửa rồi còn khoá lại như cũ, còn bộ dạng ngó trước ngó sau để quan sát rõ ràng là 1 hành động có ý thức, tôi suy ngẫm theo chiều hướng ông nhà không hề bị mộng du, cho đến khi bà kể tới việc ông nhà đang định mở khoá vào nhà thì dừng lại & ra vườn làm những động tác ký quặc, tôi tức khắc khẳng định ông nhà không hề bị mộng du. Ông biết bị bà theo gót nhưng không muốn để bà biết là ông đã khám phá ra hành động theo gót của bà nên mới cố tình làm vậy để bà có thời gian vào nhà trước và nằm sẵn trên giường khi ông ấy quay trở lại, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi không biết ông nhà ra ngoài vào ban đêm làm gì, nhưng tôi đoán được ngay kẻ sục sạo trong nhà bà trong những đêm sau không phải là ông nhà. Vì đồ vật trong nhà ở đâu ông ấy phải nằm lòng, không lý gì mà phải sờ soạng mò mẫn như bà kể, tôi đoán đây có thể là tên trộm được cử đến để đánh cắp tập tài liệu. Có thể hắn vào nhà sau thời điểm ông nhà đã đi hoặc hắn biết ông nhà ra ngoài, chờ ông đi rồi mới vào nhà. Còn tập tài liệu bị biến mất, tôi nghĩ có 3 khả năng, 1 là tên trôm có thể đã lấy được, nhưng điều này khó xảy ra vì hắn không biết vị trí cũng như mã của chiếc két. Hai là bà Trợ Lý đã nói dối, nhưng nếu vậy thì bà đến gặp tôi để làm gì, tôi không nghĩ ra. Và kết quả là tôi chạy theo khả năng thứ 3, chính ông Nghiên Cứu đã mang nó đi, vì tôi có nghe bà kể ông ấy cần tiền nên tôi càng tin tưởng vào khả năng này. Mà còn chỉ là suy đoán, tôi bạn nên kiểm tra giá thiết của chính mình, và tôi để anh Sát ngay đây, anh ta là bạn tôi, 1 cảnh sát, nếu đêm nay tên cướp không đến thì là vì hắn đã có được tập tài liệu, còn hắn quay trở lại chứng tỏ hắn vẫn chưa tìm ra chiếc két & ông Cứu đã mang tài liệu đi.
Nghiên Cứu giải thích:
-Tôi đã biết có trộm vào nhà vì tôi quan sát thấy mọi đồ vật tuy dường như ở nguyên vị trí nhưng thật ra đã hơi xê xích 1 chút so với ban đầu, có những chỗ chẳng có vết bụi phủ như cần phải có, tôi biết có người đụng vào, không phải vợ tôi vì cô ấy sẽ lau sạch nếu sờ đến chúng. Tôi không nói với vợ tôi vì sợ bà ấy sẽ không an tâm ngủ làm tôi khó có thể đi thăm con được, vì vậy tôi đã nghĩ đến việc không để tập tài liệu trong nhà nữa. Nhưng làm sao ông lại biết kín đáo của tôi, bác sĩ Y Thuật?
-Đêm nay lúc 1h30 tôi đã chờ sẵn anh ở cửa nhà ông và bí mật đi theo ông, tôi đoán rằng ông đến thăm ai đó chỉ vì nghe bà nhà kể ông ăn khoẻ lên làm lượng sữa & bánh ngọt trong tủ giảm đi đáng kể, quả nhiên là ông mang theo 1 chiếc túi to, ông vốn chẳng có tiền bên người mà. Còn người ông đến thăm là con riêng của ông là do ông tự nói ra chứ tôi đâu có biết. Bác sỹ cười đểu cáng. Còn có ai thắc mắc gì nữa không? Sát, chúng ta hãy đưa anh chàng đổ máu này đến nơi cần đến.
Bác sĩ quay sang Nghiên Cứu:
-Sáng mai tôi sẽ đến thăm bệnh cho con trai ông, xin ông hãy an tâm, còn bây giờ, có lẽ tôi muốn về tranh thủ ngủ lấy 1 chút. Xin phép ông bà.